jeudi 26 mai 2011

Bệnh Viện XHCN

Posted on Tháng Năm 20, 2011 by mylinhng




Tôi không có dịp đi nước ngoài nhiều, nên không biết ở ngoài người ta có hệ thống chăm sóc sức khỏe cho lãnh đạo hay không. Nhưng nhìn từ góc độ y đức tôi thấy chuyện dành ra một tài khoản và ban bệ chỉ để lo chuyện sức khỏe cho lãnh đạo thật là vô minh.


Thời còn làm trong bệnh viện nhà nước tôi chứng kiến nhiều cảnh đau lòng. Thường dân không có thuốc phải nằm chờ chết. Cán bộ cao cấp thì được lệnh mua thuốc ngoại, giá bao nhiêu cũng được duyệt. Thường dân nằm la liệt hành lang bệnh viện. Cán bộ nằm phòng có máy lạnh. Đó là thời 79-85. Nhưng thời nay cũng chẳng có gì khác. Cũng như giữa giàu và nghèo, khoảng cách giữa dân và quan càng ngày càng lớn. Quan thì giàu, dân thì nghèo.


Người ta nói một chuyện làm một chuyện khác. Nói xóa bỏ giai cấp, nhưng lại tạo nên một giai cấp ăn trên ngồi trước. Nói là đầy tớ nhân dân, nhưng trong thực tế là cha mẹ nhân dân. Ngôn ngữ dưới thời XHCNVN không còn ý nghĩa thật của nó nữa.


Sài Gòn có bệnh viện Thống Nhất dành cho lãnh đạo. Nhưng ít ai biết rằng bất cứ tỉnh nào cũng có một khu trong bệnh viện chỉ dành cho lãnh đạo. Phải bao nhiêu tuổi đảng mới được nằm ở các khu đặc trị đó. Tôi không có vinh dự điều trị cho các vị lãnh đạo vì tôi đoán lý lịch của mình không “sạch” mấy (do học y thời trước 75). Nhưng tôi được biết đồng nghiệp điều trị cho các lãnh đạo than trời lắm. Họ nói các vị lãnh đạo coi bác sĩ chẳng ra gì, đối xử với bác sĩ như là cấp trên và cấp dưới. Chán lắm. Bực tức lắm. Nhưng nhiệm vụ và y đức thì phải làm, chứ chẳng ai ham làm trong các khu đặc trị cho lãnh đạo cả.


Thật ra, mấy khu đặc trị là những khu nguy hiểm trong bệnh viện. Dù trang bị tốt hơn các khu khác, nhưng tử vong vẫn cao trong mấy khu đặc trị. Lý do đơn giản là bác sĩ chẳng dám quyết định gì cả. Cái gì cũng hỏi cấp trên. Có lẽ nhiều người không biết, nhưng có ca phải hỏi ý kiến … cấp ủy. Không có hệ thống y khoa nước nào quái đản như nước ta, bác sĩ xin ý kiến cấp ủy để điều trị! Có cụ bị để nằm cho đến chết vì chẳng ai dám quyết định, ai cũng sợ trách nhiệm. Có lần tôi tham dự hội chẩn về một trường hợp và bị ám ảnh lâu dài về hệ thống y tế dưới thời XHCN. Ông cụ không phải là cán bộ cao cấp, nhưng là bố của một ông thứ trưởng, nên cũng được nằm khu dành cho lãnh đạo. Ông cụ bị cao huyết áp và tiểu đường, bệnh rất hay gặp. Người ta hội chẩn mãi, xin ý kiến mãi, thậm chí ông thứ trưởng bay vào Sài Gòn thăm bố. Chẳng ai dám làm gì! Ba tuần sau, ông cụ qua đời. Chính cái hệ thống phân biệt đối xử và giai cấp làm cho ông cụ chết.


Chính cái hệ thống đó đang giết người dân nữa. Đọc blog thấy có tin Thanh Hóa “đầu tư xây dựng trụ sở Ban Bảo vệ – Chăm sóc sức khỏe cán bộ tỉnh Thanh Hóa“. Có cái gì ghê tởm ở đây. Chúng ta biết rằng người dân Thanh Hóa đang đói. Gần 250.000 người đói. Vậy mà người ta thản nhiên xây tập trung tiền bạc vào việc chăm sóc sức khỏe cán bộ!


Thử nhìn qua hai hình dưới đây để thấy bản chất của chế độ:


Đâu chỉ Thanh Hóa mới lo chăm sóc sức khỏe cán bộ. Trung ương cũng thế. Chẳng những huy động, mà còn huy động toàn hệ thống. Thử đọc bản tin Huy động sức mạnh của toàn hệ thống trong công tác bảo vệ, chăm sóc sức khỏe cán bộ thì biết người ta muốn gì. Đọc bản tin đó gần chục lần tôi vẫn không giải thích được tại sao người ta lại vô cảm, ngạo mạn, ngang nhiên, trắng trợn như thế.


Trong khi bệnh viện các cấp quá tải, trong khi hai ba bệnh nhân phải nằm chung giường, trong khi bệnh nhân nằm ghế bố la liệt ngoài hành lang, mà có một giai cấp ngang nhiên huy động toàn hệ thống để chăm sóc cho một nhúm cán bộ đảng viên. Họ xem bệnh viện, bác sĩ, y tá, chuyên gia như là tài sản của riêng họ, muốn làm gì thì làm. Không hiểu trong lịch sử nước nhà, đã có một giai cấp thống trị nào chẳng những bất tài mà còn tàn nhẫn với người dân như hiện nay. Tìm hoài trong cổ sử mà chưa thấy. Tạm thời có thể nói đảng viên là giai cấp tàn nhẫn nhất với người dân trong lịch sử Việt Nam?


bsngoc
Posted in: Bs. Ngọc


Tháng Năm 23, 2011
ĐỪNG NGHE CÔNG SẢN NÓI
HÃY NHÌN NHỮNG GÌ CỘNG SẢN LÀM


Bui Tam
Tháng Năm 20, 2011
Ngay 22 thang 5 nay lai di bau de cong san boc lot nhan dan them mot thoi gian nua!!!~ DUng than van chi ca, chinh minh tiep tay chung, cho chung cai quyen giet nhan dan ma…Dong y voi ong ten Khach bao tai minh cho no (cong san) cai quyen ham hai nhan dan!!!!!!!!!!!!

DANKHO
Tháng Năm 20, 2011
Do dân, vì dân! Đồ nói phét không biết ngượng!

NGUOIDAN XHCNVN
Tháng Năm 20, 2011
DAY CHINH LA NGUYEN NHAN CS SUP DO HANG LOAT O DONG AU .
CSVN CUNG KHONG TRANH KHOI . CHUNG LUON AN THIT DONG LOAI.
CHUNG DA HET THUOC CHUA .CHUNG CHI CHO NHAN DAN CHON CAT.

Khách
Tháng Năm 20, 2011
Người ta tàn nhẫn vì mình cho người ta quyền được tàn nhẫn.

Tạ văn Búa
Tháng Năm 20, 2011
MỘT LỜI TÂM SỰ GỞI BS.NGỌC !
***
Chuyện dài trong bệnh viện XHCNVN kể đến sập trời cũng chưa hết.
Trăm ngàn việc tồi tệ xảy ra hàng ngày do thiểu số người óc
heo đần độn gian tham cầm vận nước gây nên thảm cảnh não lòng trên 65 năm qua.
BS.Ngọc không làm trong khu đặc trị là mailắm rồi, khỏi bị hành hạ nhục nhã vì lời lẽ
của bọn ngu dốt không biết dựa cột để nghe .Hãy để cho cái hệ thống chỉ đạo của chúng
giết chết càng nhiều tên CS càng tốt, chỉ thương dân nghèo bệnh hoạn nhập viện phải bò la lết dưới sàn gạch không được hưởng tiêu chuẩn tối thiểu của một bệnh nhân. Nói về y tế tại các nước tư bản mọicông dân hưởng quyền lợi ngang nhau đúngvới câu”lương y như từ mẫu” không phân biệt giàu nghèo, cứu người là quan trọng ưu tiên 1, gọi khẩn cấp trong vòng 3 đến 5 phút là xe cứu cấp đến tận nơi chuyển vào bệnh viện ngay (mỗi khu vực đều có trạm xe cứucấp). Các bác sĩ, y tá tại các bệnh viện làm nhiệm vụ rất tích cực và luôn vui vẽ, cho dù bệnh nhân có Medicaid, Medicaire hay bảo
hiểm hay không, họ vẫn ân cần điều trị. Vấn đề thanh toán y phí thuộc trách nhiệm
các cơ quan bảo trợ bệnh nhân hoặc nhà nước đài thọ được thông báo sau (bệnh nhân sau khi xuất viện có thể trả góp một phần tượng trưng không tính lời trong tổng số y tế phí=20%, tùy mỗi hoàn cảnh, mỗi trường hợp) v.v… Nhìn ảnh bệnh nhân nằm chung giường và ngổn ngang dưới sàng gạch Búa Tạ chưa từng thấy tại Mỹ mỗi lần vào thăm bạn bè, ngay cả Búa Tạ đã 9 ngày đêm nhập viện cứu cấp, phẩu thuật bứu gan cũng chỉ nằm 1 giường riêng 1 phòng và xuất viện gần tròn 2 tháng nay rồi. Ở Mỹ và các nước tư bản ngã bệnh khó chết lắm ngoại trừ bản thân không quan tâm sức khoẻ của chính mình… bệnh trầm trọng đến không cứu chửa kịp nữa, chỉ còn đường vào nghĩa địa mà thôi.
Các quan chức chính quyền cũng hưởng qui chế chung như mọi công dân, đâu có khác biệt gì, có khác chăng là họ tự móc túi tiền trả thêm để nâng cấp bệnh viện và y tế phí nếu họ muốn đặc biệt hơn.
Vì bởi BS. chưa từng ra nưóc ngoài, chưa mở rộng tầm nhìn về điều kiện y tế của các nước tư bản nên Búa Tạ góp lời tâm sự những gì BS. muốn biết. Và BS. bận tâm lắm về hiện tình bệnh viện XHCNVN cũng không làm sao thấy được khả năng cải thiện trong thời gian tới nếu không nói là
sẽ càng tệ hơn nhiều. Thôi thì đành vậy nếu ngày nào CSVN còn, ngày ấy dân tộc VN còn
hứng chịu nhiều khốn khổ đọa đày!