Mon, 05/16/2011 - 19:05 — songchi
Song Chi.
Có một điều mà rất nhiều người, kể cả tôi, đều không thể hiểu nổi: đó là vì sao đảng và nhà nước cộng sản VN lại thiếu lòng tin và có quá nhiều nỗi sợ hãi, nghi kỵ đến thế khi hành xử đối với chính nhân dân của họ? Cứ tưởng sau 66 năm kể từ ngày giành được chính quyền ở miền Bắc và 36 năm kể từ ngày nắm trọn quyền lãnh đạo trên toàn quốc, thời gian càng dài thì mối quan hệ giữa đảng, nhà nước và nhân dân phải ngày càng hiểu biết, gắn bó, tin cậy lẫn nhau chứ nhỉ? Cứ tưởng từ xưa đến nay đảng ta vẫn một mình nắm trọn tất cả quyền lực trong tay, từ chính phủ, quốc hội, luật pháp, quân đội, công an cho tới giới truyền thông, thậm chí kể cả mạng sống của gần 90 triệu dân VN, như vậy thì còn phải sợ hãi ai, cái gì?
Ấy vậy mà đảng ta ngày đêm lo sợ. Từ đảng viên cho đến mọi người dân đều được thường xuyên nhắc nhở, giáo huấn, rằng phải giương cao tinh thần cảnh giác trước mọi “âm mưu diễn biến hòa bình, âm mưu phá hoại của các lực lượng thù địch”. Nguy cơ “diễn biến hòa bình” và sự tồn vong của chế độ được đặt lên hàng đầu, chứ không phải là nguy cơ lệ thuộc nặng nề vào nước láng giềng Trung Quốc hay sự độc lập, toàn vẹn lãnh thổ.
Đảng ta nhìn đâu cũng thấy kẻ thù. Một anh cựu bộ đội, blogger như Điếu Cày với mấy người bạn cùng nhau viết blog, bày tỏ mối quan tâm đến xã hội hoặc biểu tình phản đối Trung Quốc xâm lược Hoàng Sa Trường Sa. Một gái yếu đuối trói gà không chặt như Phạm Thanh Nghiên, ngồi tọa kháng tại nhà, cũng chỉ để phản đối Trung Quốc, chứng tỏ tinh thần yêu nước. Những thanh niên chỉ có ý muốn bảo vệ cho quyền lợi của giai cấp công nhân như Nguyễn Hoàng Quốc Hùng-Đỗ Thị Mỹ Hạnh-Đoàn Huy Chương. Những trí thức bạch diện thư sinh khao khát tự do dân chủ cho đất nước như bác sĩ Phạm Hồng Sơn, luật sư Nguyễn Văn Đài, Lê Thị Công Nhân…Hay tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ, thuộc hàng con cái các bậc công thần của chế độ, với những việc làm thực tế là sự thể hiện quyền công dân, đòi hỏi một nền pháp lý minh bạch, rõ ràng …Những con người như vậy thì làm sao lật đổ được chính quyền, vũ khí đâu, quân đội đâu…Vậy mà đảng và nhà nước cộng sản VN đã dành cho họ những bản án rất nặng và đối xử vô cùng phi nhân trong thời gian họ bị thẩm vấn, hay khi bị giam giữ.
Ngay cả khi đã ra khỏi tù như luật sư Lê Thị Công Nhân, cô cũng không thể tìm được công ăn việc làm, đi đâu cũng bị theo dõi, hở chút lại bị bắt đưa về đồn công an “làm việc”. Hoặc như blogger Điếu Cày, đã chịu đủ 30 tháng tù theo bản án nguỵ tạo tội “trốn thuế” nhưng vẫn bị giam tiếp về cái tội “tuyên truyền chống nhà nước xã hội chủ nghiã”. Suốt hơn 6 tháng trời nay gia đình không được thăm nuôi tiếp tế, chả biết Điếu Cày sống chết ra sao.
Nếu một chính quyền có đủ lòng tin vào tính chính danh của mình, có được sự đồng thuận từ sâu xa bên trong lòng nhân dân hẳn đã không cư xử như thế.
Vì sợ hãi, đảng đã bóp nghẹt mọi quyền tự do dân chủ tối thiểu của người dân VN như tự do ngôn luận, báo chí, tự do ứng cử và bầu cử, tự do hội họp, biểu tình, đình công, tự do khiếu kiện các cơ quan nhà nước hay các cá nhân có quyền lực cao nếu các cơ quan/cá nhân đó sai trái, tự do bày tỏ lòng yêu nước và phẫn nộ trước mối hiểm hoạ từ phương Bắc v.v…
Vì sợ hãi, đảng khước từ mọi cơ hội thay đổi toàn diện, để đồng hành cùng nhân dân lựa chọn con đường đi đúng đắn nhất cho đất nước, cho dân tộc. Đảng chỉ đổi mới nửa vời, đổi mới “một chân” kiềng là kinh tế nên đất nước cứ như con tàu chòng chành, một ngày nào đó sẽ chìm lỉm luôn như con tàu Vinashin vậy.
Lẽ ra, thay vì sợ hãi và nghi kỵ nhân dân của mình, dùng sức mạnh của bạo quyền, công an, quân đội và nhà tù để khống chế và đàn áp nhân dân, đảng và nhà nước cộng sản VN nên bình tâm ngồi nghĩ xem: ai, lực lượng nào mới chính là kẻ thù của họ, đang phá nát cái đất nước này, phá nát lòng tin của người dân dành cho họ?
Đó chính là vô số những ông quan to quan nhỏ bất tài nhưng nhờ chạy bằng, chạy chức mà ngồi vào được những vị trí ngon lành ở mọi lĩnh vực trong khi năng lực không có, làm đâu hỏng đấy, khiến cho xã hội nát bét. Hàng loạt tập đoàn kinh tế quốc doanh đua nhau vỡ nợ, phá sản.
Trong bài “Rùng mình với những vụ thua lỗ bạc tỷ của “ông lớn” đăng trên Đất Việt ngày 20.4.2011, ngoài những vụ phá sản, hoặc thua lỗ đình đám dư luận của tập đoàn đóng tàu Vinashin, tập đoàn điện lực Việt Nam EVN, tổng công ty xăng dầu VN Petrolimex, Công ty cho thuê tài chính 2 (ALCII)-một công ty con của Agribank…bài báo viết:
“Ngoài những doanh nghiệp Nhà nước lớn kể trên, rất nhiều doanh nghiệp hoặc công ty con của các doanh nghiệp Nhà nước khác cũng đã và đang rơi vào tình trạng thua lỗ nặng. Theo số liệu Kiểm toán Nhà nước công bố vào cuối năm 2010, kết quả kiểm toán 183 trong số 242 doanh nghiệp hạch toán độc lập thuộc 20 tổng công ty nhà nước cho thấy, chỉ 88% (161/183) doanh nghiệp có lãi...”.
Làm ăn như thế chả trách gì 25 năm sau đổi mới, khi thế giới đã xếp VN vào ngưỡng thu nhập trung bình, nhưng tại Hội nghị Thường niên ADB lần thứ 44 ngày 5.5.2011 tại Hà Nội, ông Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng vẫn cứ phải kêu lên “VN vẫn là một nước nghèo” để tiếp tục kêu gọi sự hỗ trợ của cộng đồng quốc tế. Nghĩa là tiếp tục đi vay, và đi ăn mày!
Và ngay chính ông Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, cũng là một nhân vật ngồi vào cái chỗ cao hơn trình độ, năng lực của mình, nên sau 5 năm điều hành, quản lý đất nước của ông Dũng, bức tranh kinh tế lẫn xã hội của VN thật là ảm đạm!
Những ông quan to quan nhỏ ấy không chỉ háo danh, bất tài, thiếu đức, thiếu tầm mà còn tham lam vô độ, ăn được cái gì là ăn, vơ vét được cái gì là vơ vét theo kiểu “tư duy nhiệm kỳ”, sống chết mặc bay. Tham nhũng đã trở thành quốc nạn ở đất nước này. Càng hô hào chống tham nhũng thì tham nhũng càng phát triển, sinh sôi nảy nở rễ cái rễ con, hút sạch từ rừng vàng biển bạc khoáng sản đất đai…cho đến các công trình, dự án, lễ hội…
Càng bày lắm trò thì càng ăn nhiểu. Ăn không kể gì đến thể diện quốc gia, ăn không chừa phần cho con cháu mai sau. Nên những công trình bạc tỷ như đại lộ Thăng Long mới vừa hoàn thành xong đã nứt, sân bay quốc tế Nội Bài thì bục hầm cầu phân người trôi lênh láng, mùi xú uế nồng nặc…Vậy mà họ còn đòi khai thác bauxite, xây tàu cao tốc, làm nhà máy điện hạt nhân. Và cam đoan đã nghiên cứu kỹ, độ an toàn hơn cả những quốc gia nhiều năm kinh nghiệm chế biến nhôm như Hungary hay quốc gia có kỹ thuật cao về công nghệ điện hạt nhân như Nhật Bản! Lại rùng mình nghĩ đến tương lai, khi một cái bể chứa bùn đỏ bauxite bị vỡ hay một nhà máy điện hạt nhân bị nổ, thì tai họa sẽ đến mức nào?
Cùng với đội ngũ quan tham bất tài là những kẻ được gọi là “công an nhân dân”, nhưng hành xử với dân không khác kẻ thù. Chỉ vì một lỗi nhỏ như chạy xe quên đội mũ bảo hiểm hay vì bất kỳ lý do nào khác, đám công an “chỉ biết còn đảng còn mình” nảy sẵn sàng thượng cẳng chân hạ cẳng tay, hành hung dân đến chết. Ai còn chưa tin, xin vào google search mấy chữ “công an đánh chết dân” là sẽ cho ra hàng loạt kết quả. Khi nạn nhân đã chết, những kẻ thủ ác này bèn dựng hiện trường giả, quy cho nạn nhân tự tử hoặc đột quỵ. Có bao nhiêu người dân đã chết oan ức như vậy nhưng ngoại trừ một vài vụ như vụ tay thiếu úy Nguyễn Thế Nghiệp đánh chết anh Nguyễn Văn Khương ở Bắc Giang bị 7 năm tù, còn lại bao nhiêu tay công an đánh chết dân khác vẫn ung dung, chả hề hấn gì! Chính bọn này với cách hành xử côn đồ, coi tính mạng người dân như cỏ rác, mới chính là lực lượng đang góp phần phá đảng, phá nát lòng tin của người dân!
Còn nữa, những ông thẩm phán xử án bôi bác trong những phiên tòa bỏ túi làm trò hề cho chế độ, khiến cho cả thế giới phải chỉ trích.
Còn nữa, đội ngũ những cây bồi bút, văn nô, thỉnh thoảng lại viết bài xuyên tạc sự thật, nịnh hót để lập công với đảng nhưng từ lập luận cho đến phương pháp tranh luận đểu sai, lý luận cùn, tấn công vào đời tư, cố tình đánh tráo khái niệm hoặc chụp mũ người khác…Hoặc nói lấy được những điều mà cả thế giới lẫn người dân đều không còn tin nữa…Những bài viết loại này vô tình lại trở thành phản tác dụng, làm cho người đọc càng thấy rõ ai đúng ai sai!
Còn nữa, cái loa Nguyễn Phương Nga cứ luôn luôn lập đi lập lại “VN không có cái gọi là tù nhân lương tâm, VN không có tù chính trị, tôn giáo, ở VN quyền con người được tôn trọng”…Nhưng vừa nói xong thì sự thật lại trái ngược với bao nhiêu bằng chứng, tư liệu được các đài, báo quốc tế, các tổ chức phi chính phủ trên thế giới trưng ra…Khiến cho ta lại tự vả vào mồm ta!
Còn nữa…
Còn nữa…
Đấy chính là những lực lượng đang đánh phá đảng từ trong ra ngoài, đang phá nát đất nước này, phá nát lòng tin của người dân. Những nhân vật bất đồng chính kiến đơn lẻ, không một tấc sắt trong tay làm sao có thể gây nguy hiểm, làm sụp đổ chế độ cho bằng những lực lượng âm binh này?
Nếu bình tâm suy xét, “đảng ta” hãy cấp tốc sửa sai bằng cách:
Cách chức ngay tất cả những vị quan ngồi nhầm chỗ, đưa những người có thực tải thực lực lên điều hành quản lý đất nước. Xử án thật nghiêm tất cả những kẻ tham nhũng, bất kể đó là ai, thì nạn tham nhũng chắc chắn phải vơi bớt. Giáo dục lại giới công an, và đưa ra xét xử tất cả những tay công an nào đánh chết dân hay có hành vi nhũng nhiễu, đe dọa dân lành. Nâng cao trí tuệ cho những cây bồi bút, thay vì đánh dưới thắt lưng thiên hạ, nói không thành có, nói có thành không, hãy đi học lại về lập luận, các phương pháp tranh luận và tranh luận đàng hoàng với đối phương…
Và thay vì đảng cứ cãi chày cãi cối, chối biến mọi việc trước dư luận quốc tế thì thay đổi cách hành xử với dân, dừng tất cả những vụ bắt bớ người bất đổng chính kiến, cho dân được mở mồm mà nói; dừng tất cả những vụ đàn áp tôn giáo, vi phạm nhân quyền…thì thế giới có lý do gì mà chĩa vào ta?
Nhưng nghĩ cho cùng, đó cũng chỉ là sửa được ngọn mà không sửa được gốc vấn để.
Vả lại, nếu làm được thế thì đảng ta hẳn đã là một đảng nào khác rồi, đâu có còn là cái đảng mả từ xưa đến nay dân ta vẫn quá biết ấy?
Có một điều mà rất nhiều người, kể cả tôi, đều không thể hiểu nổi: đó là vì sao đảng và nhà nước cộng sản VN lại thiếu lòng tin và có quá nhiều nỗi sợ hãi, nghi kỵ đến thế khi hành xử đối với chính nhân dân của họ? Cứ tưởng sau 66 năm kể từ ngày giành được chính quyền ở miền Bắc và 36 năm kể từ ngày nắm trọn quyền lãnh đạo trên toàn quốc, thời gian càng dài thì mối quan hệ giữa đảng, nhà nước và nhân dân phải ngày càng hiểu biết, gắn bó, tin cậy lẫn nhau chứ nhỉ? Cứ tưởng từ xưa đến nay đảng ta vẫn một mình nắm trọn tất cả quyền lực trong tay, từ chính phủ, quốc hội, luật pháp, quân đội, công an cho tới giới truyền thông, thậm chí kể cả mạng sống của gần 90 triệu dân VN, như vậy thì còn phải sợ hãi ai, cái gì?
Ấy vậy mà đảng ta ngày đêm lo sợ. Từ đảng viên cho đến mọi người dân đều được thường xuyên nhắc nhở, giáo huấn, rằng phải giương cao tinh thần cảnh giác trước mọi “âm mưu diễn biến hòa bình, âm mưu phá hoại của các lực lượng thù địch”. Nguy cơ “diễn biến hòa bình” và sự tồn vong của chế độ được đặt lên hàng đầu, chứ không phải là nguy cơ lệ thuộc nặng nề vào nước láng giềng Trung Quốc hay sự độc lập, toàn vẹn lãnh thổ.
Đảng ta nhìn đâu cũng thấy kẻ thù. Một anh cựu bộ đội, blogger như Điếu Cày với mấy người bạn cùng nhau viết blog, bày tỏ mối quan tâm đến xã hội hoặc biểu tình phản đối Trung Quốc xâm lược Hoàng Sa Trường Sa. Một gái yếu đuối trói gà không chặt như Phạm Thanh Nghiên, ngồi tọa kháng tại nhà, cũng chỉ để phản đối Trung Quốc, chứng tỏ tinh thần yêu nước. Những thanh niên chỉ có ý muốn bảo vệ cho quyền lợi của giai cấp công nhân như Nguyễn Hoàng Quốc Hùng-Đỗ Thị Mỹ Hạnh-Đoàn Huy Chương. Những trí thức bạch diện thư sinh khao khát tự do dân chủ cho đất nước như bác sĩ Phạm Hồng Sơn, luật sư Nguyễn Văn Đài, Lê Thị Công Nhân…Hay tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ, thuộc hàng con cái các bậc công thần của chế độ, với những việc làm thực tế là sự thể hiện quyền công dân, đòi hỏi một nền pháp lý minh bạch, rõ ràng …Những con người như vậy thì làm sao lật đổ được chính quyền, vũ khí đâu, quân đội đâu…Vậy mà đảng và nhà nước cộng sản VN đã dành cho họ những bản án rất nặng và đối xử vô cùng phi nhân trong thời gian họ bị thẩm vấn, hay khi bị giam giữ.
Ngay cả khi đã ra khỏi tù như luật sư Lê Thị Công Nhân, cô cũng không thể tìm được công ăn việc làm, đi đâu cũng bị theo dõi, hở chút lại bị bắt đưa về đồn công an “làm việc”. Hoặc như blogger Điếu Cày, đã chịu đủ 30 tháng tù theo bản án nguỵ tạo tội “trốn thuế” nhưng vẫn bị giam tiếp về cái tội “tuyên truyền chống nhà nước xã hội chủ nghiã”. Suốt hơn 6 tháng trời nay gia đình không được thăm nuôi tiếp tế, chả biết Điếu Cày sống chết ra sao.
Nếu một chính quyền có đủ lòng tin vào tính chính danh của mình, có được sự đồng thuận từ sâu xa bên trong lòng nhân dân hẳn đã không cư xử như thế.
Vì sợ hãi, đảng đã bóp nghẹt mọi quyền tự do dân chủ tối thiểu của người dân VN như tự do ngôn luận, báo chí, tự do ứng cử và bầu cử, tự do hội họp, biểu tình, đình công, tự do khiếu kiện các cơ quan nhà nước hay các cá nhân có quyền lực cao nếu các cơ quan/cá nhân đó sai trái, tự do bày tỏ lòng yêu nước và phẫn nộ trước mối hiểm hoạ từ phương Bắc v.v…
Vì sợ hãi, đảng khước từ mọi cơ hội thay đổi toàn diện, để đồng hành cùng nhân dân lựa chọn con đường đi đúng đắn nhất cho đất nước, cho dân tộc. Đảng chỉ đổi mới nửa vời, đổi mới “một chân” kiềng là kinh tế nên đất nước cứ như con tàu chòng chành, một ngày nào đó sẽ chìm lỉm luôn như con tàu Vinashin vậy.
Lẽ ra, thay vì sợ hãi và nghi kỵ nhân dân của mình, dùng sức mạnh của bạo quyền, công an, quân đội và nhà tù để khống chế và đàn áp nhân dân, đảng và nhà nước cộng sản VN nên bình tâm ngồi nghĩ xem: ai, lực lượng nào mới chính là kẻ thù của họ, đang phá nát cái đất nước này, phá nát lòng tin của người dân dành cho họ?
Đó chính là vô số những ông quan to quan nhỏ bất tài nhưng nhờ chạy bằng, chạy chức mà ngồi vào được những vị trí ngon lành ở mọi lĩnh vực trong khi năng lực không có, làm đâu hỏng đấy, khiến cho xã hội nát bét. Hàng loạt tập đoàn kinh tế quốc doanh đua nhau vỡ nợ, phá sản.
Trong bài “Rùng mình với những vụ thua lỗ bạc tỷ của “ông lớn” đăng trên Đất Việt ngày 20.4.2011, ngoài những vụ phá sản, hoặc thua lỗ đình đám dư luận của tập đoàn đóng tàu Vinashin, tập đoàn điện lực Việt Nam EVN, tổng công ty xăng dầu VN Petrolimex, Công ty cho thuê tài chính 2 (ALCII)-một công ty con của Agribank…bài báo viết:
“Ngoài những doanh nghiệp Nhà nước lớn kể trên, rất nhiều doanh nghiệp hoặc công ty con của các doanh nghiệp Nhà nước khác cũng đã và đang rơi vào tình trạng thua lỗ nặng. Theo số liệu Kiểm toán Nhà nước công bố vào cuối năm 2010, kết quả kiểm toán 183 trong số 242 doanh nghiệp hạch toán độc lập thuộc 20 tổng công ty nhà nước cho thấy, chỉ 88% (161/183) doanh nghiệp có lãi...”.
Làm ăn như thế chả trách gì 25 năm sau đổi mới, khi thế giới đã xếp VN vào ngưỡng thu nhập trung bình, nhưng tại Hội nghị Thường niên ADB lần thứ 44 ngày 5.5.2011 tại Hà Nội, ông Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng vẫn cứ phải kêu lên “VN vẫn là một nước nghèo” để tiếp tục kêu gọi sự hỗ trợ của cộng đồng quốc tế. Nghĩa là tiếp tục đi vay, và đi ăn mày!
Và ngay chính ông Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, cũng là một nhân vật ngồi vào cái chỗ cao hơn trình độ, năng lực của mình, nên sau 5 năm điều hành, quản lý đất nước của ông Dũng, bức tranh kinh tế lẫn xã hội của VN thật là ảm đạm!
Những ông quan to quan nhỏ ấy không chỉ háo danh, bất tài, thiếu đức, thiếu tầm mà còn tham lam vô độ, ăn được cái gì là ăn, vơ vét được cái gì là vơ vét theo kiểu “tư duy nhiệm kỳ”, sống chết mặc bay. Tham nhũng đã trở thành quốc nạn ở đất nước này. Càng hô hào chống tham nhũng thì tham nhũng càng phát triển, sinh sôi nảy nở rễ cái rễ con, hút sạch từ rừng vàng biển bạc khoáng sản đất đai…cho đến các công trình, dự án, lễ hội…
Càng bày lắm trò thì càng ăn nhiểu. Ăn không kể gì đến thể diện quốc gia, ăn không chừa phần cho con cháu mai sau. Nên những công trình bạc tỷ như đại lộ Thăng Long mới vừa hoàn thành xong đã nứt, sân bay quốc tế Nội Bài thì bục hầm cầu phân người trôi lênh láng, mùi xú uế nồng nặc…Vậy mà họ còn đòi khai thác bauxite, xây tàu cao tốc, làm nhà máy điện hạt nhân. Và cam đoan đã nghiên cứu kỹ, độ an toàn hơn cả những quốc gia nhiều năm kinh nghiệm chế biến nhôm như Hungary hay quốc gia có kỹ thuật cao về công nghệ điện hạt nhân như Nhật Bản! Lại rùng mình nghĩ đến tương lai, khi một cái bể chứa bùn đỏ bauxite bị vỡ hay một nhà máy điện hạt nhân bị nổ, thì tai họa sẽ đến mức nào?
Cùng với đội ngũ quan tham bất tài là những kẻ được gọi là “công an nhân dân”, nhưng hành xử với dân không khác kẻ thù. Chỉ vì một lỗi nhỏ như chạy xe quên đội mũ bảo hiểm hay vì bất kỳ lý do nào khác, đám công an “chỉ biết còn đảng còn mình” nảy sẵn sàng thượng cẳng chân hạ cẳng tay, hành hung dân đến chết. Ai còn chưa tin, xin vào google search mấy chữ “công an đánh chết dân” là sẽ cho ra hàng loạt kết quả. Khi nạn nhân đã chết, những kẻ thủ ác này bèn dựng hiện trường giả, quy cho nạn nhân tự tử hoặc đột quỵ. Có bao nhiêu người dân đã chết oan ức như vậy nhưng ngoại trừ một vài vụ như vụ tay thiếu úy Nguyễn Thế Nghiệp đánh chết anh Nguyễn Văn Khương ở Bắc Giang bị 7 năm tù, còn lại bao nhiêu tay công an đánh chết dân khác vẫn ung dung, chả hề hấn gì! Chính bọn này với cách hành xử côn đồ, coi tính mạng người dân như cỏ rác, mới chính là lực lượng đang góp phần phá đảng, phá nát lòng tin của người dân!
Còn nữa, những ông thẩm phán xử án bôi bác trong những phiên tòa bỏ túi làm trò hề cho chế độ, khiến cho cả thế giới phải chỉ trích.
Còn nữa, đội ngũ những cây bồi bút, văn nô, thỉnh thoảng lại viết bài xuyên tạc sự thật, nịnh hót để lập công với đảng nhưng từ lập luận cho đến phương pháp tranh luận đểu sai, lý luận cùn, tấn công vào đời tư, cố tình đánh tráo khái niệm hoặc chụp mũ người khác…Hoặc nói lấy được những điều mà cả thế giới lẫn người dân đều không còn tin nữa…Những bài viết loại này vô tình lại trở thành phản tác dụng, làm cho người đọc càng thấy rõ ai đúng ai sai!
Còn nữa, cái loa Nguyễn Phương Nga cứ luôn luôn lập đi lập lại “VN không có cái gọi là tù nhân lương tâm, VN không có tù chính trị, tôn giáo, ở VN quyền con người được tôn trọng”…Nhưng vừa nói xong thì sự thật lại trái ngược với bao nhiêu bằng chứng, tư liệu được các đài, báo quốc tế, các tổ chức phi chính phủ trên thế giới trưng ra…Khiến cho ta lại tự vả vào mồm ta!
Còn nữa…
Còn nữa…
Đấy chính là những lực lượng đang đánh phá đảng từ trong ra ngoài, đang phá nát đất nước này, phá nát lòng tin của người dân. Những nhân vật bất đồng chính kiến đơn lẻ, không một tấc sắt trong tay làm sao có thể gây nguy hiểm, làm sụp đổ chế độ cho bằng những lực lượng âm binh này?
Nếu bình tâm suy xét, “đảng ta” hãy cấp tốc sửa sai bằng cách:
Cách chức ngay tất cả những vị quan ngồi nhầm chỗ, đưa những người có thực tải thực lực lên điều hành quản lý đất nước. Xử án thật nghiêm tất cả những kẻ tham nhũng, bất kể đó là ai, thì nạn tham nhũng chắc chắn phải vơi bớt. Giáo dục lại giới công an, và đưa ra xét xử tất cả những tay công an nào đánh chết dân hay có hành vi nhũng nhiễu, đe dọa dân lành. Nâng cao trí tuệ cho những cây bồi bút, thay vì đánh dưới thắt lưng thiên hạ, nói không thành có, nói có thành không, hãy đi học lại về lập luận, các phương pháp tranh luận và tranh luận đàng hoàng với đối phương…
Và thay vì đảng cứ cãi chày cãi cối, chối biến mọi việc trước dư luận quốc tế thì thay đổi cách hành xử với dân, dừng tất cả những vụ bắt bớ người bất đổng chính kiến, cho dân được mở mồm mà nói; dừng tất cả những vụ đàn áp tôn giáo, vi phạm nhân quyền…thì thế giới có lý do gì mà chĩa vào ta?
Nhưng nghĩ cho cùng, đó cũng chỉ là sửa được ngọn mà không sửa được gốc vấn để.
Vả lại, nếu làm được thế thì đảng ta hẳn đã là một đảng nào khác rồi, đâu có còn là cái đảng mả từ xưa đến nay dân ta vẫn quá biết ấy?