vendredi 29 avril 2011

Thanh niên tự thiêu ở trung tâm TP HCM





Vị trí vụ tự thiêu được nói là gần tượng đài Bồ tát Thích Quảng Đức
Tin cho hay công an TP Hồ Chí Minh đang điều tra vụ một thanh niên châm lửa tự thiêu ở ngay trung tâm thành phố hôm thứ Tư 27/04.
Các nhân chứng được dẫn lời trên truyền thông trong nước mô tả cảnh "một nam thanh niên khoảng 30 tuổi dùng xăng tưới lên mình rồi châm lửa đốt".
"Khi thấy mọi người tìm cách dập lửa thì nạn nhân liền lao đầu vào tường nằm bất tỉnh."
Cơ quan chức năng khi xác minh thì được biết thanh niên này tên là Hà Quang Tuấn, sinh năm 1980, quê ở Thái Bình. Anh Tuấn mới chuyển tới sinh sống ở quận 3, TP Hồ Chí Minh, một thời gian ngắn, chưa có công ăn việc làm ổn định.
Anh Hà Quang Tuấn đã được mang đi cấp cứu tại Bệnh viện Sài Gòn (Lê Lợi, Q.1), sau chuyển tới Bệnh viện Chợ Rẫy (Nguyễn Chí Thanh, Q.5). Tuy nhiên, anh đã qua đời lúc 8 giờ sáng thứ Tư vì bỏng nặng và chấn thương sọ não.
Người ta vẫn chưa biết nguyên nhân khiến anh Tuấn tự vẫn là gì.
Báo Việt Nam đưa tin sự việc xảy ra vào khoảng 6 giờ sáng thứ Tư, tại khu vực "trước nhà số 70 đường Cách Mạng Tháng Tám, phường 6, quận 3".
Được biết, vị trí này nằm ngay gần ngã tư Cách Mạng Tháng Tám - Nguyễn Đình Chiểu, nơi có khuôn viên tượng đài Bồ tát Thích Quảng Đức, người đã tự thiêu hồi tháng 6/1963 để phản đối chính sách đàn áp Phật giáo của chính quyền Ngô Đình Diệm.
Trong khi đó, các trang mạng cá nhân và blog trong và ngoài nước đang rộ lên những lời đồn đoán về vụ việc này.
Gần đây, cũng đã có một vụ tẩm xăng tự thiêu hôm 17/02 tại Đà Nẵng mà có tin nói là để phản đối chính sách đất đai của chính quyền địa phương. Tuy nhiên BBC chưa kiểm chứng được thông tin này.

THÀNH KÍNH TƯỞNG NIỆM NHỮNG ANH HÙNG


VỊ QUỐC VONG THÂN

BẤT KHUẤT KHÔNG ĐẦU HÀNG GIẶC CỘNG



DANH SÁCH CÁC QUÂN NHÂN THUỘC QUÂN LỰC VIỆT NAM CÔNG HOÀ ĐÃ TỰ SÁT TRONG NHỮNG NGÀY CUỐI CÙNG


TT
       HỌ TÊN
 Cấp bậc-chức vụ -đơn vị
 Ngày tự sát
1
Lê Văn Hưng
Chuẩn tướng-tư lệnh phó QĐIV
30/4/1975
2
Nguyễn Khoa Nam
Thiếu tướng tư lệnh QĐ IV
30/4/1975
3
Trần Văn Hai
Chuẩn tướng tư lệnh SĐ7BB
30/4/1975
4
Lê Nguyên Vỹ
Chuẩn tướng tư lệnh SĐ5BB
30/4/1975
5
Phạm Văn Phú
Thiếu tướng- cựu tư lệnh QĐII
30/4/1975
6
Đặng Sỹ Vinh
Thiếu tá BTL CSQG
30/4/1975 tự sát cùng vợ và 7 con
7
Nguyễn Văn Long
Trung tá CSQG
30/4/1975 tự sát tại công trường Lam Sơn, Saigon
8
Nguyễn Đình Chi
Trung tá Cục ANQĐ
30/4/1975
9
Phạm Đức Lợi
Trung tá
30/4/1975
10
Mã Thành Liên( Nghĩa)
Thiếu tá tiểu đoàn trưởng 411ĐP, TK Bạc Liêu- khoá 10 Đà Lạt
30/4/1975 tự sát cùng vợ
11
Lương Bông
Thiếu tá phó ty ANQĐ Cần Thơ- Phong Dinh
30/4/1975
12
Vũ Khắc Cẩn
Đại úy Ban 3 , TK Quảng Ngãi
30/4/1975
13
Nguyễn Văn Cảnh
Trung úy CSQG trưởng cuộc Vân Đồn, Q.8
30/4/1975
14
Đỗ Công Chính
Chuẩn uý ,TĐ 12 Nhảy Dù
30/4/1975 tại cầu Phan Thanh Giản
15
Trần Minh
Trung sĩ I Quân Cảnh gác Bộ TTM
30/4/1975
16
Tạ Hữu Duy
Đại úy tiểu đoàn phó 211 PB Chương Thiện
30/4/1975
17
Vũ Đình Duy
Trung tá trưởng đoàn 66 Dalat
30/4/1975
18
Nguyễn Văn Hoàn
Trung tá trưởng đoàn 67 phòng 2 BTTM
30/4/1975
19
Hà Ngọc Lương
Trung tá TTHL Hải Quân Nha Trang
28/4/1975 tự sát cùng vợ,2 con và cháu (bằng súng)
20
………….Phát
Thiếu tá quận trưởng Thạnh Trị Ba Xuyên
1/5/1975
21
Phạm Thế Phiệt
Trung tá
30/4/1975
22
Nguyễn Văn Phúc
Thiếu tá tiểu đoàn trưởng, TK Hậu Nghĩa
29/4/1975
23
Nguyễn Phụng
Thiếu úy CS đặc biệt
30/4/1975 tại Thanh Đa, Saigon
24
Nguyễn Hữu Thông
Đại tá trung đoàn trưởng 42BB, SĐ22BB- khóa 16 Đà Lạt
31/3/1975 tự sát tại Quy Nhơn
25
Lê Câu
Đại tá trung đoàn trưởng 47BB, SĐ22BB
Tự sát 10/3/1975
26
Lê Anh Tuấn
HQ thiếu tá ( bào đệ của trung tướng Lê Nguyên Khang)
30/4/1975
27
Huỳnh Văn Thái
Thiếu uý Nhảy Dù- khoá 5/69 Thủ Đức
30/4/1975 tự sát tập thể cùng 7 lính Nhảy Dù tại Ngã 6 Chợ Lớn
28
Nguyễn Gia Tập
Thiếu tá KQ- đặc trách khu trục tại Bộ Tư Lệnh KQ
Tự sát 30/4/75 tại BTLKQ
29
Trần Chánh Thành
Luật sư- cựu bộ trưởng bộ thông tin của TT Ngô Đình Diệm- nguyên thượng nghị sĩ đệ II Cộng Hòa
Tự sát ngày 3/5/75
30
Đặng Trần Vinh
Trung uý P2 BTTM, con của thiếu tá Đặng Sĩ Vinh
Tự sát cùng vợ con 30/4/1975
31
Nguyễn Xuân Trân
Khoá 5 Thủ Đức
Tự tử ngày 1/5/75
32
Nghiêm Viết Thảo
Trung uý, ANQĐ , khóa 1/70 Thủ Đức
Tự tử 30/4/1975 tại Kiến Hòa
33
Nguyễn Thanh Quan ( Quan đen )
Thiếu uý pilot PĐ 110 quan sát (khóa 72 )
Tự sát chiều 30/4/1975
34
Phạm Đức Lợi
Trung tá P. 2 Bộ TTM, khóa 5 Thủ Đức, học giả, nhà văn, thơ, soạn kịch…bút danh : Phạm Việt Châu, cựu giảng viên SNQĐ, trưởng phái đoàn VNCH thực hiện HĐ Paris tại Hà Nội
Tự sát tại nhà riêng ngày 5/5/1975
35
Hồ Chí Tâm
B2, TĐ 490 ĐP ( Mãnh Sư) TK Ba Xuyên (Cà Mau)
Tự sát bằng súng M16 trưa 30/4/1975 tại Đầm Cùn, Cà Mau
36
Phạm Xuân Thanh
Th/sĩ Trường Truyền Tin Vũng Tàu
Tự sát ngày 30/4/1975 tại Vũng Tàu
37
Bùi Quang Bộ
Th/sĩ Trường Truyền Tin Vũng Tàu
Tự sát ngày 30/4/1975 cùng gia đình 9 người tại Vũng Tàu
38
39
40


Danh sách này do một cựu SVSQ khoá 3/73 Thủ Đức sưu tầm từ những tư liệu không được đầy đủ, cần có một cơ quan nào đó làm việc cập nhật bản danh sách các anh hùng của QLVNCH để được đầy đủ và chính xác nhằm lưu danh cho hậu thế…  
 

Công Trạng Của Hồ Chí Minh

...1,1 triệu liệt sĩ, trong đó 500 ngàn người có mộ được quy tập đủ danh tính, ..300 ngàn người phải chịu nằm dưới mộ vô danh
và 300 ngàn bộ đội vẫn chưa tìm thấy hài cốt.
(Trích đoạn : Tùy bút tháng Tư Nhà văn Vũ Ngọc Tiến )






Việt cộng trước khi tháo chạy đã tàn sát các đồng đội,
thương binh không thể di chuyển cùng với chúng

(Lính VNCH phát hiện những mồ chôn dấu xácVC trong vùng Mekong Delta)
















"CƯƠNG QUYẾT TẬN DIỆT TRUNG CỘNG KẺ THÙ TRUYỀN KIẾP CỦA DÂN TỘC"
(Hình :Tù binh Cộng sản Bắc Việt (Các em xếp hàng mặc áo trắng) đang chuẩn bị được VNCH trao trả về miền Bắc)

.


Đức Phong,Bù Đăng April 26, 1966


Những tù binh VNCH được cứu thoát từ mật khu Việt cộng (1972)
(tù binh bộ đội bắc Việt QUYẾT KHÔNG VỀ VỚI CỘNG SẢN, THÀ CHẾT Ở MIỀN NAM)
North Vietnamese prisoners sit at Bien Hoa airport carrying banners, protesting their release
We don't want to go back and co-exist with the Communists
Tù binh VNCH bị Việt cộng giam cầm  sau khi được giải cứu


Tù binh bộ đội xếp hàng trả về miền Bắc XHCN
Hà nội ra lệnh tù binh cộng sản phải cởi bỏ quần áo và trang bị cá nhân đã được VNCH cấp phát.

Tù binh Bắc Việt được VNCH trao trả ở sông Bến Hải, Quảng Trị

Thực trạng đất nước và những vấn đề nổi cộm trước mắt


Đăng bởi bauxitevn on 23/04/2011

Nguyễn Trọng Vĩnh

Hòa bình được lập lại trên đất nước ta đã hơn 30 năm. Trong thời gian ấy các nước xung quanh ta phát triển rất mạnh và phồn vinh, từ Trung Quốc, Nhật Bản, Hàn Quốc, Singapore, Malaysia, Thái Lan, v.v.

Nước ta, trong thời gian qua cũng đạt được một số thành tựu, như: xây dựng được hệ thống đường sá, cầu cống trên toàn quốc (tuy chất lượng chưa cao, nơi này nơi khác có hư hỏng lún sụt); mở rộng và nâng cấp một số sân bay, bến cảng; xây thêm được một số công trình thủy điện trọng yếu; phát triển được ngành dầu khí; có một số khu công nghiệp hoạt động tương đối có hiệu quả; xuất khẩu được khối lượng gạo lớn và số lượng nông, thủy sản quan trọng; bộ mặt các thành thị được nâng cấp, chỉnh trang phong quang, khởi sắc hơn; xóa đói giảm nghèo có kết quả nhất định; hoạt động ngoại giao năng động, vị thế quốc tế của nước ta được nâng cao; GDP hàng năm tăng với tỷ lệ có vẻ đáng kể, nhưng xét về nhân tố cấu thành và đi lên từ cơ sở xuất phát thấp nên giá trị thực không mấy.

Cùng trong bối cảnh quốc tế ấy, nước ta vẫn tụt hậu xa so với các nước xung quanh. Không những thế, tình hình nước ta còn rất nhiều điều đáng lo ngại và bức xúc:



1. Ngoài việc lấy đất để phát triển giao thông, mở các khu công nghiệp là cần thiết, còn thì do thu hút đầu tư địa ốc quá nhiều, xung quanh nhiều khu đô thị mới quá nóng, mở hàng trăm sân gôn, nên mất rất nhiều ruộng đất. Do người ta xây nhiều đập trên thượng nguồn sông Mêkông, có thể sẽ xây đập thủy điện Sayaburi (đang bàn thảo), và cũng do biến đổi khí hậu, tương lai đồng bằng sông Cửu Long Nam Bộ sẽ thiếu nước ngọt, nhiễm mặn, không có lượng phù sa, "vựa lúa" của chúng ta không còn dồi dào như hiện nay, chúng ta sẽ đối mặt với nguy cơ mất an ninh lương thực nếu còn phung phí ruộng đất canh tác của mình.


2. Lâm tặc và đầu nậu gỗ phá rừng vô tội vạ không kiểm soát và ngăn chặn được, lại do phá rừng trồng cà phê, làm rẫy, cho thuê hàng ngàn hecta rừng ven biên giới hàng 50 năm, người thuê cố nhiên cũng tự do phá, nên rừng mất quá nhiều, lũ lụt nghiêm trọng, khô hạn thất thường, hàng triệu dân khốn khổ, nên nếu không có biện pháp kiên quyết giữ rừng, và nếu lại khăng khăng làm đường sắt cao tốc vốn chưa có nhu cầu thực tế (và không chịu nghe biểu quyết bác bỏ của Quốc hội), thì sẽ phải phá bao nhiêu rừng nữa, tai họa sẽ còn thảm khốc đến thế nào?

3. Về quan hệ với Trung Quốc:

Trước sau ta luôn chủ trương "hữu nghị với Trung Quốc trên tinh thần tôn trọng độc lập chủ quyền của nhau, không can thiệp vào nội bộ nhau, hợp tác cùng có lợi". Thực tâm Trung Quốc lại không chấp nhận như thế. Họ xảo quyệt đưa ra "16 chữ" và "4 tốt" cốt để ru ngủ và hạn chế ta. Về các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, ta có đầy đủ cứ liệu lịch sử và pháp lý là thuộc chủ quyền của ta, nhưng ta quá ngây thơ và thật thà tuân thủ "16 chữ" và "4 tốt" (hoặc là quá mềm yếu, đánh mất bản lĩnh của người lãnh đạo biết tiếp nối tư tưởng độc lập tự chủ Hồ Chí Minh), nên không công bố công khai những cứ liệu lịch sử đầy sức thuyết phục ấy cho thế giới thấy chính nghĩa thuộc về ta, rằng Hoàng Sa, Trường Sa đích thực là của Việt Nam không thể tranh cãi. Ta đấu tranh thì họ thất lý. Ta không đối đầu quân sự với họ, ta đấu tranh chính trị ngoại giao đồng thời vẫn giữ quan hệ hữu nghị (hữu nghị cũng có đấu tranh). Không nên sợ hão rằng vì công khai tư liệu đấu tranh chính trị, ngoại giao mà Trung Quốc có thể vô cớ phát động chiến tranh toàn diện đánh ta. Họ đương tuyên bố "không xưng bá", đương phô trương "bộ mặt đẹp, yêu chuộng hòa bình" với thế giới. Hơn nữa nội bộ họ hiện nay cũng đầy dẫy mâu thuẫn đe dọa mất ổn định. Giả sử chiến tranh có xảy ra đi nữa, dù giữa bên mạnh và bên yếu, không có bên nào không tổn thất. Tuy nhiên xét tình hình thực tế hiện nay thì Trung Quốc không và chưa vội bành trướng bằng thủ đoạn gây chiến, họ có cách khác: "chinh phục mềm và gặm dần".

Tại sao ta không dám công khai giới thiệu cho toàn dân ta những cứ liệu lịch sử vững chắc của ta và của thế giới khẳng định hùng hồn Hoàng Sa, Trường Sa là của ta, trong khi Trung Quốc hễ có cơ hội là bày đặt ra nhan nhản đủ loại tư liệu và “chính thống hóa” chúng để giáo dục cho dân họ, từ trong giáo án các trường học, từ trên sách vở, báo chí, phát thanh truyền hình, nhằm nhồi nhét cho dân họ tin nhầm "Tây Sa", "Nam Sa" là của Trung Quốc từ thuở xa xưa bị Việt Nam và Philipin "xâm chiếm" cần phải "thu hồi"? Chỉ về phương diện này thôi, phải nói, thật là khó hiểu và khó khăn khi muốn xác quyết với chính mình cũng như với người khác rằng người lãnh đạo của chúng ta hôm nay vẫn nối tiếp được truyền thống của cha ông, kiên cường lo lắng giữ vẹn toàn lãnh thổ của Tổ quốc!

Trung Quốc luôn nhắc "16 chữ" và "4 tốt" giả dối, nói trăm lời "hữu hảo", nhưng không ngừng lấn át, đe dọa và triển khai nhiều hoạt động thâm hiểm đối với ta. Chiếm quần đảo của ta, bao chiếm hải phận trong Biển Đông của ta với cái "lưỡi bò" phi pháp; dùng tàu lớn (tàu "lạ") đâm chìm tàu cá của ngư dân ta; bắn, bắt ngư dân ta, tịch thu tàu, thuyền ngư cụ của họ đòi chuộc và bắt nộp phạt… Gần đây họ tập trận gần Trường Sa nhằm uy hiếp ta. Trong đất liền, Trung Quốc đã đứng chân được trên vị trí chiến lược Tây Nguyên xung yếu của ta, đã thuê dài hạn (50 năm) được hàng ngàn hécta rừng ven biên giới và đầu nguồn của nước ta, thuê dài hạn một đoạn bờ biển ở Đà Nẵng nói là để làm "khu vui chơi giải trí", xây bao kín, người Việt Nam không được đến, họ làm gì trong đó ai biết. Họ dùng thủ đoạn bỏ thầu "thấp", trúng thầu nhiều công trình trong Nam, trúng thầu xây dựng một loạt nhà máy nhiệt điện; họ dễ dàng đưa ồ ạt lao động của họ vào mà chúng ta không kiểm soát được. Đã có hàng vạn người Trung Quốc rải khắp nước ta từ núi rừng đền đồng bằng, ven biển cũng không ai kiểm soát. Hàng hóa Trung Quốc còn tràn ngập, chiếm lĩnh thị trường chúng ta. Hiện nay tỉnh Quảng Tây đương đàm phán với bên ta "lập khu hợp tác kinh tế xuyên biên giới" giữa Bằng Tường và Đồng Đăng rộng 8,5km gọi là "1 khu vực 2 Quốc gia" và 1 "khu hợp tác kinh tế xuyên biên giới" nữa giữa Đông Hưng và Móng Cái khoảng 10km2. Chúng ta rất cần tỉnh táo cân nhắc và cảnh giác trước những điều này, nói như người xưa, chỉ ngủ một mắt còn một mắt vẫn phải ngóng nhìn động tĩnh của anh láng giềng xấu chơi nơi biên giới! Người cầm chịch đất nước có làm được vậy hay không? Dân chúng đang mong họ trả lời câu hỏi ấy bằng những hành vi, động thái cụ thể – dù là tượng trưng – giúp mình có chút yên lòng. Thế mà, những tín hiệu qua lại ngoại giao con thoi trong những ngày gần đây lại có vẻ như là câu trả lời ngược với điều dân chúng mong đợi – những hoạt động ấy chưa làm “yên dân” chút nào cả, và xin đừng tưởng rằng người dân không biết gì. Người ta dễ dàng so sánh với Philippines, với Malaysia… với nhiều nước ASEAN khác, và bất kỳ một sự “quanh co” nào mà nhìn cho thật sâu là trái với các nguyên tắc ứng xử về Biển Đông đã được ASEAN đề xuất trong Hội nghị thượng đỉnh nhiều năm về trước đều gây lo ngại, nếu không nói là làm giảm sút niềm tin nghiêm trọng.

Ở Lào, Chính phủ Lào mở đặc khu kinh tế Bò Ten với Trung Quốc. Đến nay toàn bộ nhà ở, khách sạn, cửa hàng… đều là của Trung Quốc; 90% dân số là người Trung Quốc, 10% người Lào chỉ làm thuê lặt vặt, vô hình trung và nghiễm nhiên huyện Bò Ten trở thành thành phố của Trung Quốc rồi. Nhớ lại "điểm nối ray" năm xưa sâu vào đất ta khoảng trên 100m cách "Mục Nam quan", nay đã thành đất của Trung Quốc mà khôn xiết lo lắng! Các vị lãnh đạo có biết, có quan tâm và thao thức cùng dân chúng hay không?

Tất cả tình hình trên đây cho thấy nước ta đang đứng trước nguy cơ trở thành một chư hầu hoặc thuộc địa kiểu mới của Trung Quốc, không chóng thì chầy. Độc lập tự do phải đổi bằng xương máu của hàng triệu người Việt Nam ta, của nhiều thế hệ con em tinh hoa của dân tộc trong bao nhiêu năm trời rồi sẽ ra sao đây?!

4. Giàu nghèo phân hóa càng xa, bất công đầy dẫy. Một tầng lớp người chỉ độ 1,2% dân số giàu nứt đố đổ vách do tham nhũng, do buôn bán đất và chiếm đất, do đầu cơ, buôn lậu, do nhận hối lộ từ trong nước và nước ngoài, do ăn từ các dự án. Có những người có 5, 7 biệt thự. Họ ăn chơi phè phỡn, sống như đế vương. Trong khi đó thì đa số nông dân còn quá nghèo, đa số công nhân lương thấp, không có nhà ở, đời sống chật vật; có những người nghèo phải bới từng đống rác, túi rác để kiếm sống. Ốm đau thì người nghèo, người thu nhập thấp khó có đủ tiền chữa bệnh, có được nằm viện thì 2, 3 thậm chí 4 người 1 giường, thuốc men có hạn. Người giàu đi chữa bệnh nước ngoài không là gì, ở trong nước, sẵn tiền "dịch vụ" thì được săn đón, một mình một giường hoặc một phòng, được chăm sóc chu đáo.

Về học hành thì con nhà giàu nếu học trong nước thì ô tô đưa đón, muốn học trường nào tha hồ chọn; đi Tây, đi Mỹ học cũng dễ dàng thoải mái. Con nhà nghèo thì học hết T.H.P.T cũng khó, bỏ học giữa chừng cũng rất nhiều do học phí cao và nhiều khoản đóng góp khác, hoặc do phải nghỉ để giúp gia đình kiếm sống. Trong xã hội còn nhiều bất công nữa, ví như nông dân bị thu hồi đất thì được đền bù với giá rẻ mạt, nhà đầu tư địa ốc (thuộc các “nhóm lợi ích”) giành được đất ngon, xây nhà thì bán giá cao gấp hàng nghìn lần, thu lãi kếch xù; người vô tội thì có tội, kẻ có tội lại được thưởng; thiếu nữ bị dỗ bán dâm thì bị tù, nhiều kẻ mua dâm các em lại vô tội, v.v.

5. Công nghiệp của ta phần lớn là lắp ráp, gia công, phải nhập nguyên liệu nên xuất khẩu thu lợi về không nhiều, góp cho ngân sách không mấy; các tập đoàn kinh tế Nhà nước ngày càng bị Thanh tra Kiểm toán phát hiện cái thì lỗ vốn, cái thì thất thoát lớn và ngày càng lộ ra thêm những món nợ khổng lồ khó lòng trả được, nên tài chính quốc gia đã eo hẹp càng thêm eo hẹp, hàng năm liên tiếp nhập siêu lớn, tuy xuất khẩu nông, thủy sản khá nhưng dự trữ ngoại tệ mỏng, trong khi đó nợ nước ngoài quá nhiều, rất đáng lo ngại.

6. Lạm phát phi mã, đồng tiền mất giá, mọi thứ đều tăng vọt và tăng nhanh chưa có điểm dừng. Giá điện, giá xăng tăng càng đội giá thức ăn vật dùng hàng ngày tăng ngất ngưởng, không chỉ 20%, 30%, mà có thứ 50%, 100%, ảnh hưởng gay gắt đến bữa ăn, đến việc chữa bệnh, học hành của con cháu dân nghèo và người lương thấp. Từ khoảng 10 năm lại đây chưa bao giờ đời sống khó khăn bức xúc như hiện nay. Thêm vào đó, tham nhũng vẫn diễn biến, tội phạm, tệ nạn xã hội tăng, bất công xã hội tràn ngập khắp nơi… gây nên khủng hoảng lòng tin, tâm lý bất mãn, rất dễ dẫn đến mất ổn định.

Các mặt tình hình trên đây, nói thẳng ra, là hậu quả của 10 năm lãnh đạo của nguyên Tổng bí thư Nông Đức Mạnh và 5 năm điều hành của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng.

Trước tình hình bức bối như đã sơ bộ vạch ra ở trên, chúng ta phải làm gì? Thật là một câu hỏi khó. Đứng ở phía người dân mà nhìn, có những trách nhiệm không thể thoái thác, do ý thức chung lưng đấu cật để vực dậy đất nước là một nhân tố hàng đầu, chưa được đề cao. Nhưng đây đang nói về phía Nhà nước, người điều hành chính bộ máy hoạt động của toàn thể xã hội, nên chỉ xin nêu một biện pháp khẩn cấp:

Nhà nước cần phát huy dân chủ, nói thật mọi khó khăn với dân, lấy lại ít ra một phần lòng tin (đã mất) của dân đối với mình. Chính đây là khởi điểm để động viên toàn dân chung sức chung lòng nhằm tháo gỡ, vượt qua khó khăn trước mắt. Để làm được điều đó, trước mắt cần mở một cuộc hội thảo rộng rãi, không phân biệt, nghi ngờ, thành kiến, và tổ chức lấy lệ cốt đối phó hơn là thực lòng – như một Hội nghị Diên Hồng hiện đại, gồm các tri thức có chân tài thực học, các chuyên gia chính trị, kinh tế giỏi, và các tầng lớp thức giả khác, lắng nghe và tiếp thu ý kiến hay của họ để có kế sách hữu hiệu cứu nguy cho những bất cập từ lâu về kinh tế và xã hội, đồng thời phát huy tinh thần tự lực tự cường, độc lập tự chủ của cả dân tộc, trước hết là từ lãnh đạo cấp cao, thì mới dần dần cải thiện được tình hình để đưa đất nước tiến lên.

Thiết tưởng điều cấp bách cần làm ngay cho dân tộc ta không có gì hơn thế, và nếu không làm được thế e sẽ ngày càng nan giải.

N.T.V.


Tác giả gửi trực tiếp cho BVN


Bài viết này được đăng vào 23/04/2011 lúc 7:07 sáng

Thời Sự Việt Nam:

Bin Laden lên tiếng-Tao mới là khủng bố

Cuba đang “tự diễn biến hoà bình” nhanh và mạnh hơn tớ tưởng

26/04/2011

Nhát sĩ Tô Hải
Hôm qua, BVN đăng bài “Lâu lắm rồi mới thấy” của Văn Công Hùng, cảm nghĩ về tiếng vỗ tay rất lâu tại Đại hội Đảng Cuba vừa qua, như một căn bệnh diễn trò y như thật mà những ai có trải qua trong các cơ chế “Thiên đường trần gian” mới thấy thấm thía. Nhưng hôm nay, đọc lại bài viết của nhạc sĩ Tô Hải, chúng tôi rất cảm phục trước những nhận xét sâu sắc và không hề thành kiến của một người từng hiểu thấu đến cốt tủy CNCS như ông về thực chất Đại hội VI Đảng Cộng sản Cuba theo ông cảm nhận.
Xin trân trọng đăng bài viết của ông với thành tâm hy vọng một sự đổi thay thật sự ở một nước XHCN tận châu Mỹ La-tinh, làm đà cho những gì trên thế gian này đang ngóng chờ thay đổi.
Bauxite Việt Nam
clip_image002
Kể từ cuối năm 2010 ,khi trả lời phóng viên tờ Atlantic anh Fidel, chẳng biết có phải “gở chết” hay không, đã thẳng thừng tuyên bố “mô hình xã hội chủ nghĩa không còn thích hợp”với Cuba nữa!… và thực tế chính quyền đã cho người dân Cuba được tự do buôn bán, mở một số xí nghiệp nhỏ đồng thời cho nghỉ việc gần cả triệu công chức nhà nước… Sau đó là hàng loạt tuyên bố động trời của các nhà trí thức khoa bảng,đồng thời trả tự do cho hàng loạt những nhà bất đồng chính kiến…
Với lòng mong ước “nước bạn” sẽ đi tiên phong trong công cuộc “diễn biến hòa bình”, không ngày nào lên mạng tớ không truy cập vào các trang web, các tờ báo nước ngoài, cứ thấy có hai chữ Cu Ba trên các đề mục là tớ đọc ngấu, đọc nghiến. Đặc biệt là tờ Granma International (bản Pháp văn của Đảng Cộng sản Cuba).
Cho tới ngày đại hội lần VI họp và kết thúc sau 4 ngày, ít có tin gì mới lọt ra ngoài, tớ nóng lòng mong được đọc bản nghị quyết của họ xem có gì “tiến bộ” hơn Nghị quyết đại hội đảng lần thứ XI của “ta” hay không...
Cuối cùng, nghị quyết không thấy mà lại được hứa hẹn sẽ họp Trung ương mới vào cuối tháng 4 (nay mới hoãn đến cuối tháng 12) để đưa ra những nghị quyết cho đất nước những năm tới. Tất cả để "cấp cứu chủ nghĩa xã hội" (sauver le socialisme) và "giải phóng đảng khỏi chức năng cai trị” để "ai về với việc đó" (các bạn biết tiếng Pháp hay tiếng Anh hãy đọc ở đây http://www.granma.cu/frances/cuba-f/16-abril-rapport.html) hoặc những ai có trang web đầy đủ khả năng và nhân lực hãy dịch ra tiếng Việt cho toàn dân cũng như các cấp lãnh đạo của ta đọc, chứ chờ ở "báo ta" thì có lẽ... không đời nào!
- Tớ cũng theo dõi hàng ngày các clip video tường thuật các cuộc họp công khai và...
- Tớ càng thấy có hào hứng khi thấy trên trang mạng của mình, Trần Nhương “khen” Đảng Cộng sản Cuba đã để cờ Tổ quốc trước cờ đảng và cờ đảng chỉ thấp thoáng có một tí màu đỏ đằng sau mà anh BaSàm đã bình luận là: “Nói thẳng ra là bỏ hình ảnh búa liềm kẻo con cháu ngày nay nó đã sẵn máu bạo lực…”
- Và cuối cùng đọc đi đọc lại bản báo cáo chính trị đại hội đảng thứ VI, xem đi xem lại hình ảnh của đại hội tớ mới phát hiện ra ĐẢNG CỘNG SẢN CUBA ĐÃ TỰ DIỄN BIẾN CẢ VỀ HÌNH THỨC LẪN NỘI DUNG SO VỚI ĐẢNG CỘNG SẢN “TA” NHIỀU, NHIỀU LẮM LẮM !
Về hình thức
Đại hội không phải chỉ có để cờ Tổ quốc lên trên hết, không phải chỉ có cất đi cái hình ảnh búa liềm như nhà văn Trần Nhương đã khiêm tốn phát hiện mà còn hơn thế nữa:
a) Tuyệt đối không có một chữ "Đảng Cộng sản muôn năm", "Fidel muôn năm" nào như trước nữa. Nổi bật là con số 6 to đùng nằm trong chữ CONGRESSO và chiếm lĩnh cả một nửa cái phông của hội trường lại là "Kỷ nệm 50 chiến thắng Gironde!
b) Đặc biệt lần này có lẽ đã học tập ông anh Trung Quốc vất béng 2 ông Tây râu xồm Mác +Lê nin vào sọt rác, không cho ngồi chễm chệ trên đầu Chủ tịch đoàn như "Ta" nữa! (Xem ra chỉ còn tồn tại độc nhất ở cái nước Việt này!)
c) Ngoài đường phố không tìm đâu ra một khẩu hiệu “Đảng Cộng sản Cuba muôn năm”, hoặc một khẩu hiệu “Fidel Castro muôn năm”, không có cờ xí, vườn hoa đỏ loét và vàng khè màu cờ búa liềm.
d) Quang cảnh đại hội không có các hình ảnh của buổi "nghe lễ tại thánh đường", thành phần tham dự đa số là người già nghĩa là đảng viên ít nhất cũng phải bốn mươi, năm mươi năm tuổi đảng. Tất cả trông mặt mũi, ăn mặc đều bình dân. Không ai cravat, cổ cồn, samsonite cầm tay, giầy da đen bóng lộn.
e) Và đặc biệt quan trọng là: toàn bộ bản báo cáo dài chỉ độ một nửa bản báo cáo “của đảng ta” nhưng cực kì hấp dẫn bởi nội dung là chính. Nhưng về hình thức thì đúng là một báo cáo nhận khuyết điểm công khai của một đảng cầm quyền với những lời văn rất hiện thực, đôi chỗ rất hình tượng, có giá trị văn học đặc biệt. Một bản báo cáo chứa đựng nhiều hình dung từ mới, rất sáng tạo trong ngôn ngữ mà rất chân thực trong tình cảm mà tớ sẽ dẫn chứng sau đây:
Về nội dung
- Bản báo cáo mở ra bằng cụm từ “tính chất xã hội chủ nghĩa của Đảng" và "tính chất nhà nước cách mạng" là 2 khái niệm khác nhau.
- Báo cáo đã thành khẩn thống kê: Có 800.000 đảng viên trong 61 chi bộ đã tham gia thảo luận trong 163.000 cuộc hội thảo! Cùng 8.913.000 cuộc thảo luận ngoài đảng, đã tổng kết qua 3 triệu ý kiến khi bản dự thảo được đưa cho đảng viên và quần chúng góp ý (nếu đúng như con số thống kê thì quả là một sự “tiến bộ” vượt bậc).
- Chưa hết! 68% những ý kiến đó đã được chấp nhận và sửa chữa trong bản báo cáo chính thức, 94 điều được giữ nguyên, 36 điều hoàn toàn mới, 181 điều được sửa chữa trong 311 điều của báo cáo đã được trình bày, nghĩa là bản báo cáo chính trị tại đại hội VI đã cực kì dân chủ và đều do từ dưới cơ sở đưa lên (ở ta hình như là ngược lại) Toàn bộ bản báo cáo đọc đến đâu tớ thấy khoái trong bụng đến đó nhất là từ đầu đến cuối, chủ nghĩa Mác xít, Lê nin nít đã không một lần được nhắc tới càng không phải là lấy chủ nghĩa Mác Lê là kim chỉ nam cho cách mạng Cuba. Hơn thế nữa, trong bản báo cáo còn ghi rõ giấy trắng mực đen những dòng sau đây:
“Chúng ta phải đặt chân và lỗ tai của chúng ta lên mặt đất để nhìn tất cả những sự sai lầm. Phải rũ bỏ tất cả những nguyên tắc, những chủ nghĩa hình thức, đuổi cổ dứt khoát mọi thứ giáo điều…”!!!
- “Giải phóng đảng khỏi cái chức năng nhà nước, ai về với việc đó”.
- Chủ nghĩa xã hội chỉ mang tính chất đạo lý (moral) chứ không phải là tính chất bắt buộc, phải giải phóng đảng viên và các đoàn viên thanh niên cộng sản khỏi cái tư duy sai lầm này.
- Những quan niệm sai lầm về đảng, về chủ nghĩa xã hội, về nhà nước đặc biệt về kinh tế đúng là một sự xấu hổ cực kì thật sự (véritable honte-tạm dịch) [một sự xấu hổ theo đúng nghĩa của nó - BVN xin phép gợi ý một cách dịch khác].
- ... Cần triệt để thay đổi ý thức của đảng, phải quẳng đi các thứ chủ nghĩa hình thức, quẳng đi các thứ huênh hoang ngôn ngữ và ý tưởng (Fanfaronade – tạm dịch) tức là: “Chôn chặt cái chủ nghĩa ỳ (immobilisme) dựa trên những thứ giáo điều”!!!
- Khai quật lên tất cả những chức năng rỗng tuếch để có thể đạt tới những chất cốt lõi sâu sắc nhất của mọi sự vật như “Những đứa trẻ của Conmenita” trong tác phẩm sân khấu “Abacadabra”!
- Riêng về mục “Tuy nhiên” nếu ở ta chỉ là chung chung và hời hợt để dành phần lớn cho việc ngợi ca thành tích, cho các bước tăng trưởng đáng tự hào về kinh tế, xã hội, an ninh quốc phòng... thì ở Cuba, báo cáo chính trị đã dành phần lớn, nhấn mạnh đến những sai lầm kéo dài đưa Cuba đến tình trạng phải "cấp cứu" như hiện nay như là sùng bái vào những giáo điều chưa qua thực tế, trải nghiệm, thậm chí đã có thực tế sụp đổ và đã có thực tế chối bỏ theo nhiều cách mà Việt Nam là một bài học?! (ý nói Tàu và Việt Nam đã chạy trốn nền kinh tế chỉ huy rời bỏ chế độ bao cấp, "mèo trắng mèo đen đều tốt nếu bắt được chuột"!). Vậy mà Cuba vẫn cứ đeo đuổi bao cấp, “làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu” để đến nỗi phải lo đủ thứ cho từng người dân, phân phối tem phiếu, cho tất cả mọi người mà khôi hài nhất là phân phối cả cà-phê cho con nít mới chào đời!
- Bản báo cáo cũng nêu lên ý kiến của Giám đốc Trung tâm nghiên cứu kinh tế Cuba (CEEC) Omar Everleny Pérez sau khi đi nghiên cứu ở Việt Nam về rằng: “tại sao một nước cũng cùng một hoàn cảnh, điều kiện như ta mà họ làm được một sự chuyển hóa tuy có gây sốc và tàn nhẫn (brutal) nhưng họ đã thành công trong có 2, 3 năm mà Cuba lại không làm được?"
- Báo cáo cũng không quên nêu lên một ý tưởng của José Marti: “Tôi muốn rằng điều luật đầu tiên của nước cộng hòa chúng ta phải là luật về sự sùng bái của người Cuba cho phẩm giá đầy đủ của con người” để nói về sự nới lỏng guồng máy chuyên chính vô sản.
- Bản báo cáo cũng không quên nhắc tới những "lẽ phải" của các chức sắc tôn giáo đặc biệt là của cha Cintio Vitier, một nhà lãnh đạo tôn giáo chống đối cũng như của Lênin được nhắc tới đúng một lần khi bàn về chức năng của đảng và chính quyền thời kinh tế Nga bị khó khăn phải đẻ ra kế hoạch NEP.
Tóm lại, về nội dung, đã lâu lắm rồi, tớ đọc không sao nổi các bản báo cáo chính trị của các đảng cộng sản kể cả còn sống hay đã chết vì nó toàn lủng củng những con số, những ý tưởng trừu tượng và những “phải thế này”, “sẽ thế khác” thì trái lại, với bản báo cáo Đại hội đảng Cuba lần thứ VI này, tớ thấy có rất nhiều cái hấp dẫn để mà hy vọng có điều gì dạy lại cho “đảng ta” hay không?
Tiếp sau những ngày đại hội là các bình luận đủ màu sắc trên mọi báo chí và trang mạng, các nước phương Tây về cái hay, cái dở thậm chí cả cái nói dối, hứa hão của bản báo cáo nói trên, nhưng nhìn chung tớ thấy họ vẫn đang còn nghi ngờ. Mới sáng nay, lúc 6g30, tớ được xem và nghe một cuộc thảo luận bàn tròn của các học giả Pháp trên Tivi Monde5 với cái đề tài rất chi là hóm hỉnh: "Cuba, đã có một lần, Cách mạng". Gần như hầu hết đều không tin! Riêng tớ thì, tớ lại hi vọng:
- Lực lượng “nhìn ra vấn đề”, thấy được sai lầm hiện nay đang thắng thế! Nếu không làm sao bản báo cáo này có thể bạch hóa ngay sau Đại hội trước bàn dân thiên hạ được?
- Lực lượng thủ cựu ít dính tới quyền lợi vật chất nay đã sắp "về với Chúa", nên cũng chẳng cố bám làm gì vào những khái niệm sai lầm về một thứ chủ nghĩa mà thế giới hiện nay chỉ còn có Việt Nam ôm chặt: Chủ nghĩa Mác Lê Nin! Họ sẵn sàng nhường lại quyền cho giới trẻ mà lớp trẻ thì đã quá cay đắng với cái chủ nghĩa đã làm họ, khi sang thế kỉ XXI mới biết cái... mobile phone là gì! Chẳng giải phóng họ khỏi những giáo điều vớ vẩn đó thì họ cũng sẽ vứt bỏ nó mà còn nguyền rủa mãi mãi tội ác của cha, ông! Tốt nhất là hãy nhận lấy sai lầm! Tội ác cần phải sửa sai, sửa từng bước một cũng tốt! Cho nên mới có chuyện viết lên giấy trắng mực đen và công bố trước toàn thế giới những điều chưa nghe thấy bao giờ từ miệng những người cộng sản: "Quyền lực của Đảng = quyền lực đạo lý" - "Quyền lực của nhà nước = quyền lực vật chất+ luật lệ pháp lý". Văn kiện đã khẳng định là như thế! Nhưng hiểu nó như thế nào thì còn phải chờ cuộc họp của trung ương (mới) bàn lại điều 81: Tuyên bố công khai rời bỏ chủ nghĩa Mác? Thay đổi tên đảng? Tiếp tục theo chủ nghĩa xã hội nhưng chủ nghĩa xã hội theo kiểu Mitterrand hay kiểu Chavez? hay kiểu Miến Điện? hay kiểu "Xã hội chủ nghĩa Hồi giáo kiểu Gaddafi”? hay là "miệng nói "giữ" nhưng làm thì "bỏ" theo kiểu Việt Nam” đây?
Để kết luận, tớ xin mượn tạm một câu của Fernando Ransberg, phóng viên BBC viết trên tờ Le Monde Diplomatique: “Chuyện cách mạng ở Cuba cứ như là một chuyện-kể-truyền-hình (Telenovela) 50.000 tập (!) mà người ta cứ tưởng tập sắp tới là tập cuối... nhưng không, nó vẫn tiếp tục”.