vendredi 1 juillet 2011

Lòng yêu nước không là độc quyền của riêng ai

Posted on Tháng Sáu 30, 2011

 

Mẹ Nấm- “Tình huống hôm nay không khác gì một, hai năm về trước mà Phạm Thị Thanh Nghiên, blogger Điếu Cày, nhà chiến lược cứu quốc Cù Huy Hà Vũ… và nhiều người yêu nước khác, tỏ thái độ phản kháng Trung Quốc độc tài Cộng Sản đã phải nằm trong ngục thất…”
 

Khoảng khuya thứ Bảy ngày 25 tháng Sáu vừa rồi, lại xảy ra cảnh công an đàn áp người dân chống hành động bành trướng xâm lược từ Phương Bắc khi mục sư Phạm Ngọc Thạch thuộc Giáo Hội Tin Lành Mennonite Việt Nam bị lâm vào tình trạng như vợ ông, bà Nguyễn Thanh Nụ, cho biết:

Lòng yêu nước, sức mạnh vô song

Bà Nguyễn Thanh Nụ: Khi họ đẩy chồng tôi vô xe, chồng tôi còn kịp hô to một câu là “Trường Sa, Hoàng Sa là của Việt Nam”. Thì một công an bịt miệng chồng tôi. Rồi xe 113 của cảnh sát giao thông cùng xe chở chồng tôi hú còi, đi đường ngược chiều mất dạng. Chồng tôi đi đâu, số phận như thế nào thì tôi không biết, để lại 2 mẹ con tôi.
Bà Nguyễn Thanh Nụ nói là bà chỉ nghe tiếng kêu than của MS Phạm Ngọc Thạch khi bị nhốt trong đồn công an phường 26, Quận Bình Thạnh, Saigòn, rằng ông bị công an khoá tay, khoá chân, đánh gãy càm, nhục mạ chỉ vì ông đấu tranh cho “Trường Sa và Hoàng Sa là của VN”.
Theo Blog Dân Làm Báo thì tại Hà Nội hôm Chủ Nhật vừa rồi “đã xảy ra xô xát giữa công an và người biểu tình khiến nhiều người bị bắt giữ” dù không khí biểu tình ở đây “rất có khí thế” với những tiếng hô “Đả đảo Trung Quốc xâm lược”, “Bảo vệ Tổ Quốc Việt Nam”…trong khi tại Saigòn, “tình hình rất căng thẳng” nhưng nhiều nhóm thanh niên vẫn kéo đến, ngồi chờ đợi quanh khu vực Lãnh sứ quán Trung Quốc, “bất chấp sự dò xét của rất đông an ninh chìm nổi”.

Qua bài “Xuống đường biểu tình phản đối Trung Quốc, không gì có thể đè bẹp lòng yêu nước của người dân


Giới trẻ xuống đường biểu tình chống Trung Quốc 

hôm 12/6/2011 tại Hà Nội. AFP Photo.

Việt Nam” được nhiều mạng nhật ký phổ biến, tác giả Nguyễn Ngọc Già lưu ý “Một không khí căng thẳng như…thuở nào”, với các rào chắn vẫn còn “hiện diện đầy đủ” trên các vỉa hè ngay trước chợ Bến Thành, đầy dẫy “các chú công an chìm, nổi, dân phòng”, các quán cà-phê ở “khu vực nóng Saigòn” – từ Diamond Plaza, cà phê quanh Hồ Con Rùa, cà phê bên hông Nhà Văn hoá Thanh niên cho tới cà phê “Ngồi Bệt” 2 bên công viên trước Dinh Độc Lập – “khách ra vô vắng vẻ hiếm thấy” trong khi khắp nơi “vẫn đầy công an”.
Và tác giả Nguyễn Ngọc Già nhận xét rằng “Như dự đoán và đề xuất: phía công quyền vẫn đang ở thế bị động, cứ đến hẹn lại lên, vác xe, vác bộ đàm… ra đứng ngồi quanh Lãnh sứ quán Trung Quốc để bảo vệ cho “bạn vàng” ăn ngon ngủ yên sau tường rào kiên cố và nhằm ‘ổn định trật tự trị an’ cho người dân Sàigòn”.
“Bắt cởi trần phải cởi trần, cho may ô mới được phần may ô”

Blogger Hiệu Minh nhân dịp này viết bài tựa đề “Những cung bậc tình yêu…nước”, mở đầu rằng “ Nhớ thời tem phiếu, cánh đàn ông được phân phối vải, giầy dép và đôi khi cả áo may ô. Ai không được may ô thì đành ở trần. Mới có câu than rằng “Bắt cởi trần phải cởi trần, cho may ô mới được phần may ô”. Sau khi đề cập tới nhiều điểm, từ “Vô tâm thờ ơ”, “Tự diễn biến”, “Ảo và từ xa”, “Truyền thống”, “Đảng còn thì mình còn”, “Xuống đường”, cùng những lời bàn, tác giả không quên mô tả điểm sau cùng “Cởi trần và mất dép”
- Thú vị nhất là hai tấm ảnh do dân blog chộp được. Một thanh niên còm nhom, lột trần, bị mấy anh lực lưỡng khiêng đi như con lợn. Một ảnh khác chụp một người tên là Phan Nguyên. Anh thừa nhận “bị bắt như con vật trong thế kỷ 21″. Một người đàn ông mặc thường phục, đầu đội mũ bảo hiểm, vác cả người anh lên rồi chạy qua đường. Anh Nguyên một chân đi dép, chân kia để trần.


Tôi Phan Nguyên, là người bị bắt

(các bạn có thể nhìn thấy tôi trong bức ảnh nóng nhất ngày 12/06/2011) 
trông như một con vật giữa thế kỷ 21 này…” 
Source Nguyễn Bá Chổi(danlambaovn.blogspot.com)

Lời bàn: Đôi khi yêu nước cũng phải cởi trần và mất dép. Sự dấn thân bao giờ cũng cần trong cả thời bình và thời chiến.
Hình ảnh đó khiến blogger Hiệu Minh nhớ lại câu ca cách đây 40 năm “Bắt cởi trần phải cởi trần, cho may ô mới được phần may ô”. Và tác giả thắc mắc “ Chả lẽ lại áp dụng tư duy “bao cấp” cho cả lòng yêu nước. Nếu đúng như vậy, không cần động binh, kẻ thù vẫn thắng…”.
Blogger Mẹ Nấm mới đây được một bạn trẻ từng bị bắt vì tham gia biểu tình chống Trung Quốc nêu lên câu hỏi đại ý là sao dạo này không khí “làm sao đó”, mọi người có vẻ “e dè”, “cẩn trọng nhau”, “nghi kỵ nhau”, “nói gì cũng nhìn trước ngó sau” ? Mẹ Nấm bị lâm vào tình trạng “biết trả lời sao”, chỉ bày tỏ một nỗi ngậm ngùi xen lẫn bực tức.
- Tôi im lặng vì không biết phải trả lời với em thế nào, bởi theo tôi, chính những nỗi sợ hãi không tên đã tạo ra bầu không khí ấy. Biết làm sao được. Có bạn trẻ đã từng tâm sự, khi tham gia biểu tình, bước sang bên kia đường, em thấy mình là người khác, em dám nói, dám bày tỏ tình yêu đất nước của mình ở giữa những người cùng trang lứa với mình, em thấy mình không còn sợ hãi nữa.
Rồi một tuần sau đó, khi chứng kiến bạn bè mình bị bắt giam, bị đánh đập, bị nhấc bổng và bị quăng quật không thương tiếc vì họ dũng cảm vượt qua nỗi sợ hãi như những người đi đầu, rất nhiều người hoảng sợ, mọi người bắt đầu nhìn nhau thật e dè và nghi ngại. Ai đã khiến những người muốn bày tỏ tình yêu của mình với đất nước phải “ngó chừng ” nhau nếu không phải là “luận điệu diễn biến hòa bình, bị xúi giục và kích động bởi các thế lực thù địch” đầy dẫy trên mặt báo, trong những lần “trà đàm”, và cả trong các công văn gửi đến tận trường học??

Ai đã khiến những người yêu đất nước mình phải sợ hãi nếu không phải là những người nhân danh “an ninh



Một người đàn ông bị công an mặc thường phục bắt trong lúc 

đang biểu tình phản đối Trung Quốc tại SG hôm 12/6/2011. 
Photo by Quang Dư

quốc gia”, lãnh lương từ tiền thuế của nhân dân đã mạnh tay trấn áp đồng bào mình khi họ yêu nước không theo “định hướng”. Ai nhân danh “ngoại giao” để giữ mối bang giao với giặc, ai tàn ác với dân mình – lịch sử sẽ ghi nhận tất cả.
Quảng trường đâu ? Công chúng đâu rồi ?

Qua “Tâm tình gởi những người biểu tình vì lòng yêu nước” được phổ biến trên Blog Dân chủ-Nhân quyền cho VN”, tác giả Hồ học-Trần Trung Luận khẳng định rằng động lực của những cuộc biểu tình vừa qua phát xuất từ lòng yêu nước nồng nàn của “bất cứ ai yêu đất nước VN” vốn gặp quá nhiều khổ đau, mất mát.
- Những nam nữ thanh niên đầu đội trời, hét vang giữa phố phường nắng nóng. Một Andrey Hồ Cương Quyết (không phải dòng máu Việt) một ai đó bên kia trời “Tây”, một nạn nhân chế độ, một nhà bất đồng chính kiến, hay một nhân sĩ trí thức đã và đang làm việc cho chế độ, một Linh Mục hay giáo dân Công Giáo…trực tiếp hay gián tiếp tham gia biểu tình, bất luận lời kêu gọi ấy là của ai? mục đích gì?…

Chúng ta đều hiểu tổ quốc thân yêu đã kêu gọi, thúc đẩy chúng ta. Xác quyết như thế chúng ta bác bỏ thẳng thừng những tư duy cho là nhà cầm quyền đã “bật đèn xanh”, rằng cả “hệ thống chính trị” này đang cố gắng đoàn kết với nhân dân chống lại Trung Quốc Độc Tài Cộng Sản thông qua biểu tình.

Bạn thấy đó, tình huống hôm nay không khác gì một, hai năm về trước mà Phạm Thị Thanh Nghiên, blogger Điếu Cày, nhà chiến lược cứu quốc Cù Huy Hà Vũ… và nhiều người yêu nước khác, tỏ thái độ phản kháng Trung Quốc độc tài Cộng Sản đã phải nằm trong ngục thất… những “vành đai trắng” trước giờ biểu tình ở Thành Phố SÀI GÒN, những cú “kung fu mãi võ bán thuốc”, những dùi cui, những rô-bốt Cảnh sát cơ động không thể là “đèn xanh” là “đoàn kết”.
Theo blogger Bùi Tín, thì một “chính quyền nếu thật lòng yêu nước, thật lòng bảo vệ tổ quốc thì không thể giam cầm những chiến sĩ dũng cảm đi tiên phong trong bảo vệ biên cương chống bành trướng một cách kiên cường nhất, như Lê Chí Quang, từng bị tù do bài «Hãy cảnh giác với Bắc Triều», như Phạm Thanh Nghiên đang bị tù chỉ vì tọa kháng trước hàng chữ : Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam, hay như luật sư


Công an chìm xen vào đoàn biểu tình rất nhiều để dễ dàng bắt 

những người hô hào. Source damlambao

Cù Huy Hà Vũ từng yêu cầu ghi công những binh sỹ Việt Nam Cộng hòa đã chiến đấu chống quân bành trướng Trung Quốc ở Hoàng Sa cuối năm 1974…”.

Qua bài “Biểu tình và xã hội dân sự” được phổ biến trên mạng nhật ký, tác giả Mai Thái Lĩnh đề cập tới “điều mỉa mai” là hơn 700 tờ báo trong nước không dám nhắc đến 2 chữ “biểu tình” trong khi báo chí nước ngoài và báo chí “lề trái” đã phổ biến chi tiết cùng hình ảnh “phong phú, sinh động” về các cuộc biểu tình chống Trung Quốc ở “2 đầu đất nước”. Vẫn theo tác giả Mai Thái Lĩnh:
- Cũng chính vì thiếu lòng tin vào cách giải quyết của Đảng và Nhà nước nên bất chấp mọi sự cấm đoán, mọi biện pháp răn đe, người dân Việt bằng cách này hay cách khác vẫn tìm cách “xé rào” để thực hiện quyền biểu tình của mình. Từ cuối năm 2007 đến nay, đã có biết bao người dân yêu nước bị bắt giam, bị tù đày hay bị sách nhiễu bằng đủ mọi cách, nhưng những cuộc biểu tình vẫn diễn ra. Điều đó cho thấy lòng yêu nước trong nhân dân ta vẫn chưa bị hủy diệt.
Vì thế chúng ta vẫn có thể tin vào một chân lý: Không ai có thể mua chuộc hay khuất phục được cả một dân tộc! Mà một dân tộc thì bao giờ cũng lớn hơn, vĩ đại hơn rất nhiều so với một lãnh tụ, một “tập thể lãnh đạo” hay một “đảng lãnh đạo”!

 
Hình ảnh Chàng trai mặc áo đỏ tên là Duy, sinh năm 1984,
cựu sinh viên trường Kiến Trúc, bị an ninh bắt 
vì tham gia cuộc biểu tình ngày 12 tháng 6 vừa qua.
Source Blog ttngbt


Diễn biến biểu tình rầm rộ 2007 chống Trung Quốc hiện khó nhạt nhoà trong tâm trí blogger Lê Quốc Quân. Anh vẫn còn đậm nét “Lòng yêu nước bị cầm tù”:
-Nhớ quá cảm giác trước ĐSQ Trung Quốc năm 2007 ! …Vẫn nghẹn ngào Việt Nam, Việt Nam khi bị xách cổ đem đi ! Hơn 3 năm sau, Trung Quốc táo tợn hơn và lòng yêu nước lại bị ngăn chặn quyết liệt hơn. Anh em bạn bè đi biểu tình bị vây hãm khắp nơi. Quảng trường đâu ? Công chúng đâu rồi ? Mình làm gì đây giữa bốn bức tường.
Hét lên đi: Việt Nam, Việt Nam ơi !
Theo Blogger Mẹ Nấm thì 4 năm trôi qua kể từ dạo ấy, chủ quyền quốc gia VN “vẫn bị xâm hại nghiêm trọng dưới những từ ngữ rất mỹ miều của nhà cầm quyền hai phía”. Những người yêu nước tiếp tục bị giam cầm, hạch sách, tra tấn. Nhưng những tấm lòng yêu nước “không định hướng xã hội chủ nghĩa” đã lại gặp nhau trong tháng Sáu năm 2011 này:
- Chủ nhật cuối cùng của tháng Sáu sắp tới, đồng nghĩa với tháng Sáu sắp qua đi. Một tháng Sáu ấn tượng với những ngày Chủ Nhật đặc biệt. Và dĩ nhiên, với những tấm lòng yêu nước không cần định hướng đã gặp nhau thì tháng Sáu như một nét son trong quãng đời của họ. Đặc biệt là giới trẻ, đây không phải dịp họ được thể hiện một tinh thần yêu nước một lần duy nhất, mà là thời điểm đánh dấu sự bắt đầu. Một khởi đầu cho quá trình hình thành thái độ, cách nhìn và nhận thức thật sự đối với quê hương, đất nước, đồng bào.
Thanh Quang cảm ơn quý thính giả vừa theo dõi Mục Điểm Blog hôm nay, và mong gặp lại tất cả qúy vị vào giờ này tuấn sau.

Thanh Quang, phóng viên RFA
Theo RFA


Lòng yêu nước không của riêng ai



(Ảnh sưu tầm mang tính minh họa)

 
(HNO) – Thật vui và cũng thật lo lắng, có phần “hơi bị hãi ” khi có thêm nhiều bạn ở trên mạng, sau một bài viết. Toàn những người có tên ” ảo” nhưng đương nhiên lời nói và tình cảm( dù yêu, dù ghét, dù chê, dù khen) có vẻ như là thật .
Chao ôi, điều này lý giải vì sao mình chỉ muốn viết cho mình thôi. Mình viết những gì mình thấy, mình cảm và mình không chỉ đưa ra hiện tượng mà còn luôn có câu hỏi đi kèm : những người có trách nhiệm ( CQ, đoàn thể) họ ở đâu rồi? Nếu họ có trách nhiệm hơn, họ tận tụy với dân hơn một chút thì đâu đến nỗi…Mình hoàn toàn không muốn viết blog để ” nổi tiếng’” hay là cốt ” xóa đi, làm nhòa đi “( có comment cho rằng vậy) câu nói của mình khi còn làm ở Cục ĐA rằng” con không chê cha mẹ khó”( câu thành ngữ này chả có lỗi gì cả, thậm chí rất hay nữa là khác) thế mà một số người đã bắt bẻ mình rất kinh, đôi khi còn mang tính suy diễn, áp đặt rất khủng khiếp ở trên mạng một vài năm trước ( họ còn nhấn mạnh vế sau và có tính qui chụp rất nhiều nữa) ấy vậy mà mình vẫn phải” chịu trận” đấy. Một điều nhịn chín điều lành mà.
Thậm chí cả bà Dương Thu Hương, giờ sống tại Pháp , cũng hùa theo dư luận chì trích mình câu nói trên rồi phát biểu vanh vách cứ như là biết mình lắm ấy. Thực ra mình và bà ấy chỉ học cùng (khóa 7) lớp bồi dưỡng những người viết văn trẻ ở Quảng Bá do Hội nhà văn VN tổ chức cuối năm 1974 đến tháng 4-1975 kết thúc ( có bài Trường viết văn QB trong blog của mình đấy, có ảnh mấy bạn gái cùng học trong đó có bà DTH nữa). Hồi ấy bà DTH làm ở Sở VH Quảng Bình. Học xong bà Hương ở lại Hà Nội luôn và xin về làm biên kịch tại Hãng phim truyện VN. Nhưng thôi, mình không có thời gian nói về bà này.
Mình muốn nói một câu rất quen thuộc là lòng yêu nước không phải của riêng ai. Khi đất nước bị đe dọa , ai ai cũng phải có trách nhiệm bằng các sự biểu thị khác nhau. Không phải người nào ngồi im, không chịu phát biểu gì thì là không yêu nước. Họ yêu nước bằng những việc làm nhỏ nhất. Họ đau đáu theo dõi trên mạng, trên báo từng ngày xem diễn biến ở biển đông thế nào? Cũng là yêu nước đấy. Như bà già này thì cũng chỉ biết ngồi một chỗ mà thán phục thôi. Và nghĩ, sống tử tế, làm việc đầy lương tâm , trách nhiệm với công việc của mình thì đấy cũng là sự thể hiện cao nhất của lòng yêu nước. Trước cái xấu, cái ác, trước sự xuống dốc về đạo đức, về cách hành xử tàn bạo giữa con người với con người mà không biết kêu lên mới là lạ. Còn kêu được, nghĩa là còn thấy mừng. Còn biết xót xa, còn biết nhức nhối ấy là tình yêu mảnh đất nơi mình sinh ra, lớn lên và cả…già đi là vẫn còn. Hãy lấy làm mừng khi những người trẻ như Basam, như Nguyễn Xuân Diện và nhiều bloger khác quan tâm tới thời cuộc và cập nhật tin tức đa chiều đến bạn đọc. Họ vì say, vì yêu mà viết, mà đưa tin, họ chả có đồng lương nào. Và họ cũng đều là những người trí thức, họ đều biết làm ntn là đúng, là tốt. Đọc báo mạng và thói quen đọc báo giấy cũng chả vì thế mà mất. Hàng ngày mình vẫn thấy ông bưu điện cần mẫn phóng cái xe máy cà tàng xệ hai túi báo to đùng ỏ hai bên hông xe đi đưa báo cho mọi nhà đấy thôi. Ông xã mình ngày nào chả mở thùng báo rồi nằm vắt chân chữ ngũ lên , chăm chú đọc. Lề phải đấy, dễ gì bỏ thói quen đọc lề phải nhanh như vậy được? Mặc dù nhiều hôm thấy ổng lầu bầu” liếc vài phút đã hết, chả có tin gì mới!”.
Ngày xưa còn trẻ, mười tám đôi mươi , biết là gian khổ là một sống hai chết mà vẫn xung phong vào Trường sơn. Bây giờ già rồi, nghĩ được gì, viết được gì tử tế cũng là quí, là có ích cho xã hội. Nghĩ như thế, làm như thế có được gọi là yêu nước không ?


Theo Nguyenthihongngat


Ngu dân


Cô bạn nhìn thấy cái ảnh hai Bố con vác cờ đi biểu tình hôm 26 vừa rồi thì bảo : mấy thằng chỗ nhà em nó bảo : mỗi người đi được 50 ngàn ! em bận nên không đi được.
Ôi giời ạ, giữa thế kỷ hăm mốt sao lại có những kiểu người ấu trĩ đến thế là cùng ! em nói vậy có nghĩa là Bố con anh đi biểu tình về rồi có đứa mang cho một trăm ngàn, mua được nửa cân thịt ngựa giả bò chắc ?
Nghĩ vừa bực cô bạn ngu ngơ vừa thương cô nàng. Có ăn có học như ai, cũng có nghề ngỗng đấy chứ, bố cũng đảng viên về hưu, mẹ giáo viên nhưng sao con thiếu …i ốt đến vậy ?
Cô nàng chắc chưa biết mấy Cụ Hiển hạt nhân, Cụ Đông , Bác Quang A, Tiến sĩ Diện Hán nôm, các bác Đằng, bác Huệ Chi, Bác Xuân Nguyên, nhạc sỹ tóc dài tên Quân… cũng xuống đường cùng đồng bào, hay họ cũng thèm cái 50 ngàn như thằng chó chết nào nói với cô vậy?
À, còn ca sỹ Khánh Linh cũng hô vang khẩu hiệu đả đảo tàu cộng xâm lược, hay là cũng đói quá nên đi biểu tình để lấy 50 ngàn ? chết thật, một thế hệ người Việt vong bản !
Đến con gái mình mới 10 tuổi, mới chỉ được Bố chỉ cho bản đồ Việt nam qua cái mô hình địa cầu mua 90 ngàn năm kia. Ấy thế mà nó còn biết rằng Việt nam có Trường sa, Hoàng sa, có thác bản Giốc như ảnh mà bố nó để ở màn hình máy tính đấy. Bố bảo vừa rồi bọn Tàu nó vào biển của chúng ta, cắt cáp của tàu dầu khí, phá hoại không cho ta làm ăn, rồi còn cướp và bắn phá tàu của ngư dân – anh em nhà con trong Quảng Ngãi và Thanh Hóa đấy. Vậy là con gái ngồi thần ra suy nghĩ rồi bảo : ” sao nó làm vậy mà mình không nói gì, phải ngăn chặn nó lại chứ”. Được, Bố sẽ cho con đi ra trước cửa nhà nó đang ở nhờ bên mình, gọi nó ra để răn đe, nếu cứ cố tình côn đồ thì sẽ dạy cho nó một bài học lớn về lý và tình.
Đấy, thế thôi, thế là Bố con đi thôi chứ có 50 ngàn của thằng nào đâu, ăn không nói có không sợ giời phạt sao ?
Giời có mắt cả, kẻ nào miệng lưỡi rắn độc ngậm máu phun người thì sẽ có ngày trời tru đất diệt, trốn đâu không khỏi gầm trời này. Mảnh đất Cha Ông để lại kẻ nào mang đổi chác bán đi sẽ bị quả báo muôn đời đến tiệt giống. Còn các cô, nếu nghĩ như gà đồi vậy thì đã được ngu dân mất rồi, tội nghiệp quá.

***
Tinh thần yêu nước chỉ để xuất khẩu?


Nguon : Blog NXD

Đứng đâu cũng được anh em công an bảo : ” giải tán, chỗ này cấm”!!!

Sau 4 chủ nhật trong tháng 6 này, cha con tôi đã xuống đường cùng mọi người, hòa vào dòng thác yêu nước khi Tổ quốc đang đứng trước nguy cơ xâm lược của láng giềng.
Lần đầu vào ngày 5.6 thì mọi việc rất tốt, các lực lượng chức năng đã làm tốt nhiệm vụ của mình khi giữ gìn an ninh và hướng dẫn đồng bào thể hiện tinh thần yêu nước của mình đến phút chót.
Lần thứ 2 vào ngày 12.6, Hà nội vẫn với khí thế như vậy. Đồng bào và các lực lượng chức năng đã làm tốt công việc của mình cho đến phút chót : dừng và giải tán cuộc biểu tình trước ngã tư Điện Biên Phủ – Trần Phú. Tuy nhiên, xem trên mạng thì thấy trong Sài gòn đã để xảy ra những hình ảnh không đẹp, thậm chí làm nhục Quốc thể qua các hình ảnh mấy kẻ lạ mặt bắt và vác người biểu tình chạy như ăn trộm chó. Đến bây giờ thì các cơ quan chức năng vẫn chưa có câu trả lời gì về các hình ảnh đó, mấy kẻ kia là ai, tổ chức nào, tội phạm hay nhân viên công lực …?
Lần thứ 3 vào ngày 19. 6 thì Hà nội tiếp tục xuống đường trong sự hướng dẫn, bảo vệ, dẹp đường của các lực lượng chức năng. Đồng bào và các lực lượng này đã làm tốt nhiệm vụ của mình mà không để xảy ra điều gì đáng tiếc.
Sau khi đồng bào trong nước cùng nhau xuống đường lần thứ 3 phản đối sự xâm lấn, gây hấn, phá hoại của tàu cộng trên Biển đông thì người Việt khắp Thế giới đã cùng nhau xuống đường, biểu tình phản đối Tàu cộng xâm lược. Từ Anh, Pháp, Úc đến Nhật…đâu đâu cũng được Thế giới ủng hộ và loan tin rất chi tiết, chính quyền địa phương các Quốc gia đó ủng hộ và hướng dẫn, bảo vệ chu đáo, văn minh.
Trước tinh thần đó, nhà nước Việt nam đã liên tục đạt được các thỏa hiệp, ký kết các văn bản với Mỹ và Asean về việc đảm bảo an ninh, hòa bình, tôn trọng luật lệ của các Quốc gia có thềm lục địa với Biển Đông.
Tiếc thay, trong ngày 26. 6 vừa qua, khi đồng bào xuống đường tại Hà nội sau khi trên mạng đăng tải các phát ngôn của tướng lãnh Trung quốc :”sẽ tiêu diệt tàu chiến của Việt nam”, ” dạy cho Việt nam bài học lớn “…thì các cơ quan chức năng của chúng ta đã để xảy ra các hành động không đẹp, không thể hiện tình người của một số nhân viên công lực, trong đó có một số kẻ ăn mặc luộm thuộm, dân sự để trà trộn vào đoàn biểu tình, xô đẩy thô bạo cả bà già, ông già, trẻ em ngay trước mặt các công an mặc đồng phục tử tế.
Tôi rất bất bình về việc này và có nói chuyện với một vài anh bạn làm công tác anh ninh. Họ cho rằng : việc đồng bào biểu tình là hợp pháp, các lực lượng chỉ có nhiệm vụ bảo đảm an ninh cho bà con, đề phòng và phát hiện các đối tượng quá khích lợi dụng biểu tình để trộm cắp, xúi bẩy và phá đám gây hiểu lầm cho báo chí Quốc tế và láng giềng…
Tôi có nói với mấy anh bạn rằng : về một khía cạnh nào đó thì chúng tôi không muốn phải bỏ ngày nghỉ của mình để xuống đường như cả tháng 6 vừa rồi. Các anh thử nghĩ xem : số tiền mà ngân sách sẽ phải chi trả cho cả ngàn chiến sĩ, dân phòng, các ” sinh viên tình nguyện ” áo xanh, nhiều lực lượng và trang bị khác để phục vụ riêng một ngày chủ nhật như vậy là bao nhiêu tiền ? Nếu chúng ta tổ chức tốt và có hướng dẫn cụ thể, đúng luật cho đồng bào biểu tình như các nước khác đã làm cho kiều bào ta thì cũng đâu cần phải mang cả ngàn thanh niên đủ loại trang phục ra để tốn tiền như vậy. Hơn nữa lại chỉ tạo ra hình ảnh xấu không thể xấu hơn về Việt namtrong mắt bạn bè Thế giới – nơi mà chúng ta đang rất cần sự ủng hộ của của họ.
Như vậy, qua 4 lần đồng bào xuống đường trong tháng 6, nếu các lực lượng chức năng đã làm tốt nhiệm vụ của mình 3 lần mà chỉ làm hỏng một lần thì sự tôn trọng, sự tin tưởng của đồng bào vào cơ quan chức năng sẽ coi như bằng không. Lịch sử rất công bằng, thế giới ngày nay với các phương tiện thông tin đại chúng, mạng ảo rất phát triển, bất kỳ hành vi nào cản trở dòng thác yêu nước, phản bội Tổ quốc thì đều bị lịch sử phán xét. Có thể một vài cá nhân trong lực lượng chức năng bị thúc ép, mua chuộc để làm ẩu – đó có thể không phải là chỉ đạo của các cấp lãnh đạo – nhưng cũng đã khiến đồng bào bất bình và không tin tưởng họ nữa.
Đặc biệt, khi một vài lính cơ động cố tình xô đẩy con gái tôi mới chỉ 10 tuổi đang cầm cờ Tổ quốc trên tay đến xiêu vẹo thì đó là một hành vi không có gì để bao biện được – họ không có tinh thần tôn trọng Quốc kỳ – nhất là Quốc kỳ trên tay của một trẻ em yếu đuối nhưng yêu nước đứng trước mặt họ. Tôi thực sự đau lòng về điều này.
***

Tháng 6 rực lửa yêu nước !



Sáng dậy cái lưng như không đứng thẳng lên được – hậu quả của việc tối qua đã uống mấy cốc bia hơi số 2 Hoa Lư nhân dịp chia tay anh bạn đi Sài gòn vào hôm nay. Con gái thấy bố dậy vội vàng bảo : đi biểu tình hả bố, con đi nữa. Nhanh kên kẻo bà con đi hết rồi.
Lại máy ảnh, nước, mua lá cờ to và 2 lá nhỏ vị chi 30 ngàn. Hai bố con ra thẳng vườn hoa Hoàng diệu, vẫn thấy mấy gương mặt quen thuộc như 3 chủ nhật trước. Hôm nay có có thêm các cháu học sinh sinh viên áo xanh tình nguyện ra quét rác ở sân dưới chân Lê nin, có biển cấm chụp ảnh mới lạ chứ, công viên mà lại cấm chụp ảnh ?
Quán cà fe Cột cờ đóng cửa, nhân viên ở trong nhìn ra, xe máy không cho gửi. Hai bố con lại sang sứ quán đức gửi vậy. 



Cuộc tuần hành lại dừng lại ở chỗ 3 lần trước sau khi đi từ điểm đầu, qua Hàng bông, ra bờ hồ. Tại đài phun nước đã có xô sát, mấy thanh niên áo dân sự cứ xông vào giựt xe đạp, máy ảnh của mấy người trong đoàn biểu tình ngay trước mặt công an.


Hai phóng viên báo Nhật ? tay áo kẻ kia là tay chuyên xông vào tóm các sinh viên và người biểu tình, không biết tay này ở tổ chức nào mà hành động như vậy? công an hay người làm nhiệm vụ thì phải có đồng phục, biển tên hẳn hoi chứ, làm vậy kẻ xấu trà trộn vào cướp giật hay móc túi thì sao ?
Chú em này báo nào mà hăng say quay chụp vậy ?
Chú em này được 1 anh áo trắng bảo : bám theo nó, quay chụp càng nhiều càng tốt ! chắc báo phản động nên mới bảo quay nó, chụp nó.


Con gái đứng cạnh anh bạn Xuân Tùng đang giơ biểu ngữ và hô khẩu hiệu.
Đoàn đi về qua phố Hai Bà Trưng, một đôi ông bà già trên hè hỏi : họ biểu tình gì vậy ?

Hôm nay rất đông các em áo sinh viên tình nguyện đi để phục vụ đoàn biểu tình. Sinh viên trường nào mà nhìn mặt tử tế vậy ?
 
Đây thì có thể sinh viên học sinh thật. Các em vô tư trước vận mệnh của Tổ Quốc đang bị Tàu khựa há mồm chực đớp ? trường các em có dạy cho lòng yêu nước ?
Phóng viên báo viết hay báo hình ?
  
 
Một em làm nhân viên còn nguyên bảng tên trên ngực 
đã nhập đoàn và hô vang : đả đảo Trung quốc xâm lược !
 
Hai bố con nhà Thạch tiếp tục vác cờ và ảnh Cụ Giáp đi cùng đoàn.
Mấy anh em này chả nón mũ, xe không gương lợi dụng CSGT 
đang mở đường cho đoàn nên cứ chả sợ bố con thằng nào.
 
Cô áo vàng này là cô giáo, liên tục bị đám thanh niên mặc thường phục 
lao vào giựt xe đạp với lí do : ” cản trở giao thông”.
 
Cụ già đợt trước mình tặng cái mũ đỏ, một bác dắt xe đạp –
nghèo sang đây chứ không giàu hèn.
 
Chú em này bị mấy thanh niên lao vào giằng máy ảnh, 
đấm cho chảy máu mũi ngay trước mặt các công an.
 
Công an vội quá cũng đi xe không cần gương ?
Dưới chân đài cảm tử, gặp anh chàng này không biết ở báo nào 
mà cứ đếm người rồi ghi chép tỉ mỉ vậy ?
 
Anh chàng mũ bảo hiểm rất hăng hái dẹp trật tự, khỏe thế nên ra Hoàng sa dẹp bọn tàu thì tốt hơn.
Cờ bay trong nắng hè tháng 6.
Theo Ledung