Thu, 07/14/2011 - 18:25 — ledienduc
Phạm Đình Trọng
1.Nhà nước không mang ý chí của dân
Người dân Hà Nội và thành phố Hồ Chí Minh phẫn nộ biểu tình trước trước cơ quan đại diện nhà nước Trung Hoa không phải chỉ vì hành động gây hấn mang rõ bản chất xâm lược, thôn tính của những chiến hạm Trung Hoa giả dạng tàu dân sự, tàu đánh cá, tàu giám sát biển mà còn vì ứng xử nhu nhược đến tủi nhục làm mất thể diện quốc gia, làm nhụt ý chí dân tộc của các cơ quan chức năng nhà nước Việt Nam!
Trước việc tàu lớn tàu nhỏ Trung Hoa ngang nhiên vào ra, xục xạo ngang dọc trên vùng biển Việt Nam như trên biển của họ, coi tàu thuyền Việt Nam và những người dân Việt Nam đánh cá trên biển Việt Nam như những kẻ tội phạm xâm nhập vùng biển của họ, họ thẳng tay bắn giết, bắt bớ, giam cầm đòi tiền chuộc mạng, chiếm đoạt tài sản, phá hủy phương tiện làm ăn của người dân và doanh nghiệp nhà nước Việt Nam! Nếu cơ quan chức năng nhà nước Việt Nam có ứng xử thỏa đáng, bảo vệ dân, bảo vệ chủ quyền lãnh thổ, có tư thế hiên ngang của một nhà nước độc lập, tự chủ, khôn khéo và cương quyết đòi Trung Hoa chấm dứt xâm phạm vùng biển Việt Nam, thực hiện những lời tốt đẹp họ đã nói về mối quan hệ hai nước thì người dân Việt Nam hoàn toàn yên tâm, tin cậy giao vận mệnh dân tộc và vận mệnh đất nước cho những người xứng đáng ở vị trí quản lí đất nước, lãnh đạo nhà nước. Người dân chỉ còn bình tĩnh trong tư thế sẵn sàng đáp ứng mọi sự huy động sức dân, đáp ứng cả xương máu cho sự nghiệp giữ nước!
Nhưng thực tế đã không như vậy!
Vì nhà nước không phải do dân bầu ra nên không mang ý chí nhân dân! Đảng cử - Dân bầu! Đảng Cộng sản Việt Nam thông qua tổ chức cấp hai của đảng là Mặt trận Tổ quốc đề cử người ứng cử đại biểu Quốc hội, đề cử cả quân xanh, quân đỏ! Ai trúng, ai trật đảng đều đã trù liệu chi li từ trước khi người dân bỏ phiếu! Đảng chỉ mượn lá phiếu của người dân cho có hình thức dân chủ trong việc hình thành lên Quốc hội của đảng! Những người đảng không có ý định cho làm đại biểu Quốc hội mà nhảy ra ứng cử, chen vào phá bĩnh trò chơi dân chủ của đảng thì với ba vòng hiệp thương, ba vòng sàng lọc, khi kín đáo tinh vị, khi thô bạo, không cần giấu giếm, đảng sẽ thẳng cánh loại ra! Luật sư Lê Quốc Quân, nhà khoa học Nguyễn Phúc Giác Hải bị đấu tố hội đồng, sống sượng và thiếu vắng văn hóa, loại ra khỏi danh sách ứng cử viên đại biểu Quốc hội khóa XIII vừa diễn ra là dẫn chứng còn nóng hổi! Quốc hội về danh nghĩa là cơ quan quyền lực cao nhất của dân, đại biểu cho ý chí nhân dân nhưng thực chất chỉ là cơ quan thực hiện các thủ tục hành chính của đảng, chỉ làm thủ tục hợp thức hóa các chức danh trong bộ máy nhà nước của đảng và hợp thức hóa các chủ trương, các quyết định của đảng!
Hội trường Ba Đình, Hà Nội, nơi diễn ra những sự kiện lịch sử lớn của những năm tháng hào hùng, nơi hướng về của những niềm tin sắt son, nơi hội tụ, tập hợp và phát huy được sức mạnh vô địch của nhân dân làm nên chiến thắng của cuộc kháng chiến chống Mĩ. Ai đã thực sự gắn bó cuộc đời, gắn bó máu thịt với nhà nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, ai đã chứng kiến những giờ phút lịch sử ở Ba Đình thời cách mạng còn tinh khôi, trong trẻo, đẹp đẽ, thần thánh, đều hiểu rằng hội trường Ba Đình là hiện thân của thời cách mạng tinh khôi đó, là ngôi đền linh thiêng của cuộc cách mạng dựng lên nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa vàng son một thời, đều hiểu rằng đó là di tích lịch sử bất khả xâm phạm! Phá hội trường Ba Đình là động chạm đến tình cảm sâu thẳm của nhân dân với nhà nước cách mạng thời oanh liệt chống Mĩ cứu nước nên phải có thủ tục đưa ra bàn ở Quốc hội. Nhưng Quốc hội vừa cân nhắc xem có nên phá hội trường Ba Đình lịch sử không thì ông ủy viên Bộ Chính trị đảng Cộng sản cũng là chủ tịch Quốc hội chỉ nói gọn lỏn: Việc phá hội trường Ba Đình, Bộ Chính trị đã quyết định rồi! Thế là khỏi bàn! Các đại biểu chỉ còn răm rắp bấm nút biểu quyết: Phá! Đó! Cơ quan quyền lực cao nhất của dân đó!
Quốc hội vừa đề nghị đưa vào chương trình nghị sự xem xét trách nhiệm của Chính phủ và Thủ tướng trong việc để Vinashin thất thoát cả trăm ngàn tỉ đồng, đẩy nền kinh tế đất nước vào tình cảnh thiếu vốn sản xuất nặng nề, đất nước rơi vào khủng hoảng kinh tế, giá cả leo thang, lạm phát lên tới 20%, đời sống người dân điêu đứng! Nhưng Quốc hội chưa kịp bàn gì đến Vinashin thì một đại biểu bình thường, không có chức danh gì ở Quốc hội, nhưng trong đảng, ông là ủy viên Bộ Chính trị, trong Chính phủ, ông là Phó Thủ tướng, với quyền uy đó, ông cao giọng nhắc nhở “cơ quan quyền lực cao nhất của dân”: Trong vụ Vinashin, Bộ Chính trị quyết định không kỉ luật ai! Không ai bị kỉ luật là không ai phải chịu trách nhiệm trong việc thất thoát cả trăm ngàn tỉ đồng tiền mồ hôi nước mắt của dân! Vinashin dưới quyền quản lí trực tiếp của Thủ tướng Chính phủ. Với tội trạng của Vinashin đã đủ cấu thành tội thiếu trách nhiệm gây hậu quả nghiêm trọng của người quản lí! Với quyết định không kỉ luật ai trong vụ Vinashin, Bộ Chính trị đảng Cộng sản Việt Nam đã đứng trên Quốc hội, đứng trên cả pháp luật thì các đại biểu Quốc hội hầu hết đều là đảng viên Cộng sản, đều do đảng cử vào Quốc hội, làm sao dám xem xét trách nhiệm mấy ông ủy viên Bộ Chính trị là Thủ tướng, Phó Thủ tướng! Đó! Cơ quan đại diện cho ý chí nhân dân đó!
Tóm lại, với sự độc quyền thống trị xã hội của đảng Cộng sản thì gần chín mươi triệu người dân Việt Nam chỉ là con số không tội nghiệp, không có vai trò gì đối với nhà nước của đảng Cộng sản! Bộ máy nhà nước do đảng dựng lên không mang ý chí của dân, chỉ mang ý chí của đảng! Ý chí của dân là độc lập dân tộc, toàn vẹn lãnh thổ. Suốt chiều dài lịch sử, người dân Việt Nam đã không tiếc xương máu, hết thế hệ này đến thế hệ khác đổ máu hi sinh để giành độc lập và giữ gìn toàn vẹn lãnh thổ! Còn ý chí của đảng là chủ nghĩa xã hội! Vì chỉ có duy trì chủ nghĩa xã hội mới duy trì được vị trí độc tôn thống trị xã hội của đảng!
2. Chủ nghĩa xã hội: Lòng dân không thuận, hào kiệt tan tác
Sai lầm, huyễn hoặc, ảo tưởng, phản con người, phản qui luật tự nhiên, chủ nghĩa xã hội sau gần một thế kỉ tồn tại bằng chiến tranh và cách mạng liên miên, bằng máu và nước mắt, đến nay đã sụp đổ trên phạm vi thế giới! Cố duy trì chủ nghĩa xã hội của quá khứ đau khổ đó, Việt Nam trở nên lạc lõng, lẻ loi với thế giới, đảng Cộng sản Việt Nam phải vội vã tìm đến Trung Hoa với lí lẽ: Việt Nam và Trung Hoa cùng là nước xã hội chủ nghĩa, cùng do đảng Cộng sản lãnh đạo, Việt Nam phải đoàn kết với Trung Hoa để bảo vệ chủ nghĩa xã hội! Đảng Cộng sản Việt Nam phải dựa vào đảng Cộng sản Trung Hoa, dựa vào sức mạnh Trung Hoa, dựa vào bạo lực Trung Hoa để duy trì chủ nghĩa xã hội ở Việt Nam! Đảng Cộng sản Việt Nam mang niềm tin có cùng mẫu số chung với Trung Hoa là chủ nghĩa xã hội sẽ tạo được liên minh với Trung Hoa để chống đỡ với bão táp của thời đại dân chủ hóa, đa nguyên hóa! Lãnh đạo Trung Hoa liền lợi dụng niềm tin đó, lợi dụng ngay mẫu số chung chủ nghĩa xã hội để lừa mị, trói buộc, nô dịch lãnh đạo Việt Nam, gây chia rẽ sâu sắc giữa lãnh đạo và nhân dân Việt Nam, làm suy yếu sức mạnh dân tộc Việt Nam, tạo ra thời cơ ngàn năm có một thôn tính Việt Nam, gấp gáp trước mắt là thôn tính biển Đông, giải cơn khát dầu mỏ và mở hướng xuống phía Nam, khống chế cả Đông Nam Á!
Lãnh đạo Trung Hoa hào phóng ban phát Mười Sáu Chữ Hữu Hảo, Bốn Điều Tốt chính là trò lừa mị đó và những liều thuốc mê Láng Giềng Hữu Hảo, Đồng Chí Tốt đã thực sự làm cho nhiều người Việt Nam có quyền lực mê sảng! Trung Hoa ngang ngược cấm dân Việt Nam đánh cá trên biển Việt Nam. Tàu chiến Trung Hoa xông vào biển Việt Nam bắn giết dân Việt Nam, bắt bớ, cướp bóc tàu thuyền Việt Nam nhưng lãnh đạo Việt Nam vẫn rổn rảng tụng ca Láng Giềng Hữu Hảo, Đồng Chí Tốt! Chỉ trong mười ngày, hai lần liên tiếp tàu giám sát biển Trung Hoa vào biển Việt Nam cắt cáp khảo sát dầu khí của tàu Việt Nam. Nhân dân cả nước sôi sục phẫn nộ chỉ mặt bành trướng Đại Hán, vạch tội kẻ cướp có chủ ý, có hệ thống! Thế mà thời điểm đó, đại tá phó tham mưu trưởng hải quân Việt Nam vẫn dẫn hai tàu hải quân Việt Nam sang tận sào huyệt kẻ cướp thăm viếng hữu hảo, vẫn véo von Láng Giềng Hữu Hảo, Đồng Chí Tốt! Nhân dân nghèo khổ vẫn chắt bóp đóng thuế nuôi hải quân no đủ, mua tàu lớn tàu nhỏ cho hải quân giữ biển Việt Nam. Nhưng biển Việt Nam thì để cho tàu Trung Hoa làm chủ, mặc sức bắn giết, bắt bớ dân Việt Nam, còn tàu của hải quân thì để cho sĩ quan cao cấp của hải quân Việt Nam đi thăm viếng hữu hảo những kẻ đã cướp biển Việt Nam, bắn giết dân Việt Nam, phá hoại cuộc sống lao động của người Việt Nam!
Chủ nghĩa xã hội đã làm cho lãnh đạo Việt Nam không còn mang hồn Việt Nam nữa! Còn người dân Việt Nam nhắc đến chủ nghĩa xã hội lại rùng mình, dựng tóc gáy nhớ lại những nỗi khủng khiếp, những tai họa giáng xuống dân tộc, giáng xuống số phận dân lành suốt mấy chục năm trời chủ nghĩa xã hội ngự trị ở Việt Nam! Cố duy trì chủ nghĩa xã hội đã tước mất của đảng Cộng sản Việt Nam sức mạnh làm nên mọi thắng lợi: Lòng dân, đã đặt đảng Cộng sản Việt Nam trước tình thế hiểm nghèo không thể vượt qua!
Dân và đảng không cùng ý chí thì lòng dân không còn! Chỉ có thể huy động được sức mạnh vô tận, sức mạnh vô địch của nhân dân làm nên mọi thắng lợi khi năng lượng tình cảm, năng lượng ý chí của nhân dân được giải phóng và cộng hưởng với chính quyền. Không có khó khăn thử thách nào lớn hơn khó khăn và thử thách của cuộc kháng chiến chống Mĩ! Nhờ có năng lượng tình cảm và ý chí của nhân dân được giải phóng và cộng hưởng với chính quyền chúng ta đã vượt qua được khó khăn, thử thách nặng nề đó, giành chiến thắng! Không có sự cộng hưởng ý chí và tình cảm, người dân chỉ còn là những nô lệ cưỡng bức, không tạo nên sức mạnh dân tộc! Ngày nay, năng lượng tình cảm và ý chí của nhân dân bị kìm hãm đủ đường!
Nghị định 97 của Thủ tướng Chính phủ vô hiệu hóa sự phản biện của trí thức bằng qui định buộc trí thức chỉ được phản biện trong hệ thống hành chính quan liêu, vô cảm. Viện IDS, một túi khôn của dân tộc, nơi tập hợp những trí thức hàng đầu đất nước, nơi cất lên tiếng nói trí tuệ tham gia giải quyết những vấn đề đặt ra của đất nước, đành tự giải tán!
Nhân dân biểu tình bộc lộ ý chí độc lập dân tộc, toàn vẹn lãnh thổ bị công an nổi, công an chìm rải đầy phố, dùng trang bị kĩ thuật, dùng số đông áp đảo, dùng võ thuật nghiệp vụ, áp đảo, chia tách, cô lập, quây bắt như quây bắt tội phạm! Một đám công an chìm xúm lại quây bắt anh thanh niên mặc áo đỏ đi đầu đoàn biểu tình như bầy sói xâu xúm lại cắn xé con nai bị tách khỏi đàn! Một đám công an khác túm kéo anh thanh niên mặc áo trắng làm áo anh bị lột khỏi người rồi họ nắm hai chân, xốc hai nách khiêng anh đi như ngày tết người ta khiêng lợn đi chọc tiết! Một công an chìm gân cốt, quắp ngang người, nhấc bổng anh thanh niên biểu tình như diều hâu quắp gà con! Những hình ảnh của bạo lực đán áp! Những hình ảnh minh chứng sự đối lập, sự khác biệt ý chí giữa người dân và chính quyền! Những hình ảnh của ý chí và tình cảm nhân dân bị ngăn chặn, kìm hãm! Dân gian ta có câu thành ngữ: Tức nước vỡ bờ! Ngăn cản, kìm hãm tất sẽ dẫn đến tức nước vỡ bờ! Cách mạng hoa nhài ở Bắc Phi đang còn sôi sục và đã quật đổ mấy chế độ độc tài chính là sự tức nước vỡ bờ! Những người ra lệnh cho công an mặc đồ dân sự trà trộn vào dân, bắt bớ, ngăn cản không cho dân bộc lộ ý chí chính đáng có biết đến câu thành ngữ dân gian này nói về sức mạnh nhân dân?
Không cùng ý chí với dân không những mất dân mà còn không sử dụng được những trí thức thông tuệ, trung thực. Những trí thức chân chính, những hào kiệt của thời đại là trí tuệ, là khí phách của nhân dân bao giờ cũng đồng hành cùng dân tộc, có cùng ý chí với nhân dân. Chỉ ra những sai lầm tệ hại của học thuyết Mác Lê nin, của chủ nghĩa xã hội. Chỉ ra mối nguy cơ đe dọa đất nước từ đế quốc cộng sản Trung Hoa, nơi những người lãnh đạo đảng Cộng sản Việt Nam gửi lòng tin, mộng tưởng tìm kiếm liên minh, tìm kiếm chỗ dựa để duy trì chủ nghĩa xã hội mất lòng dân. Chỉ ra những quyết sách, những toan tính thiển cận chỉ vì lợi ích phe nhóm mà hại dân, hại nước như bất chấp pháp luật, bất chấp ý chí nhân dân cho Trung Hoa vào Tây Nguyên khai thác bô xít, cho Trung Hoa thuê dài hạn diện tích rộng lớn rừng đầu nguồn, chấm cho Trung Hoa thắng thầu mọi công trình xây dựng lớn nhỏ để Trung Hoa tiêu thụ vật tư, kĩ thuật phế thải của Trung Hoa, để Trung Hoa ồ ạt đưa người xâm nhập, cài cắm khắp lãnh thổ Việt Nam. Chỉ ra cả những bộ mặt quyền lực ở vị trí quốc gia nhưng chỉ lo toan lợi ích cho gia đình…
Chỉ những trí thức chân chính và trung thực, những hào kiệt của hôm nay mới đủ khí phách lên tiếng về những điều đó. Họ lên tiếng không phải vì họ mà chỉ vì dân, vì nước và họ đã được gì? Người thì bị buộc tội tuyên truyền chống nhà nước, phải bỏ phí năm tháng quí báu làm việc, đóng góp cho đời, bỏ phí trí tuệ, tài năng trong mòn mỏi lao tù! Người thì lơ láo thất sủng, không còn vị trí làm việc tương xứng với tài năng để thể hiện mình, con người trở về với dân dã, tài trí mai một với thời gian, tâm hồn mang nỗi khắc khoải không nguôi, trở thành kẻ lưu vong trong cuộc đời! Lưu vong ngay trong căn nhà của mình! Lưu vong ngay trên đất nước thân yêu của mình! Trí thức chân chính bao giờ cũng có khát khao cống hiến. Không có vị trí, không có môi trường để cống hiến là bất hạnh lớn nhất của họ và cũng là thiệt thòi lớn cho đất nước!
Thật sỗ sàng và bất nhẫn, bộc lộ thói hợm quyền, khinh rẻ trí thức khi trả lời những tiếng nói tâm huyết, trung thực của trí thức là một nghị định của quyền lực khước từ, bịt mồm trí thức! Lãng phí lớn nhất là lãng phí tài năng, trí tuệ! Không phải chỉ là lãng phí mà còn là tội ác! Tội ác với con người! Tội ác với đất nước! Tội ác với lịch sử! Một nhà nước bỏ tù trí thức chỉ vì trí thức nói thẳng, nói thật thì nhà nước đó không có từ nào khác gọi tên ngoài từ Độc Tài!
Một nhà nước đối xử với những hào kiệt quí hiếm, những trí thức chân chính và trung thực bằng nhà tù và những nghị định không cho trí thức tự do bộc lộ chính kiến thì nhà nước đó chỉ sử dụng được những công chức có bằng cấp, học hàm, học vị cao ngất ngưởng và có cả quyền cao chức lớn nhưng không phải là trí thức! Trí thức phải có cái Tôi. Cái Tôi tài năng! Cái Tôi nhân cách! Những công chức có học hàm, học vị cao, có quyền cao chức lớn kia không có cái Tôi! Họ chỉ ngước nhìn lên trên, dò xem bề trên nghĩ gì, muốn gì để họ nói, họ viết theo ý muốn đó! Họ chỉ có mớ lí thuyết xơ cứng, giáo điều, cùn mòn và một lối tư duy xưa cũ!
3. Một chủ trương mất gốc: Đối lập với dân, liên minh với tội ác
Cuộc chiến tranh Việt Mĩ kết thúc năm 1975 với chiến thắng thuộc về Việt Nam và nước Mĩ phải nhận phần thất bại đã mang lại cho nước Mĩ một điều tốt lành, bổ ích, cần thiết và mang đến cho dân tộc Việt Nam nhỏ bé, nghèo khổ một tai họa to lớn.
Phúc của nước Mĩ. Suốt mấy thế kỉ liên tiếp thế giới biến động, hỗn loạn bởi cách mạng và chiến tranh đã dồn của cải đến cho nước Mĩ và của cải lớn nhất, quí nhất mà nước Mĩ nhận được là tài năng, trí tuệ, là đội ngũ trí thức tinh hoa của loài người. Cách mạng khoa học kĩ thuật rồi cách mạng xã hội! Chiến tranh thế giới lần thứ nhất rồi chiến tranh thế giới lần thứ hai! Chối bỏ sự cực đoan, quá khích của những cuộc cách mạng! Chối bỏ chiến tranh! Một đội ngũ trí thức đông đảo rời bỏ châu Âu sôi sục cách mạng và mịt mù khói lửa chiến tranh tìm đến nước Mĩ bên kia biển lớn, chiến tranh và cách mạng không lan tới. Với của cải lớn lao đó, nước Mĩ trẻ trung nhanh chóng trở thành nước Mĩ hùng mạnh đứng đầu thế giới. Sự giàu mạnh nhanh chóng của nước Mĩ làm cho những nhà chính trị Mĩ quá tự tin, đến ngạo mạn, hợm hĩnh, hung hăng muốn chi phối cả thế giới, áp đặt thế giới vào quĩ đạo Mĩ. Thua đau trong cuộc chiến với dân tộc Việt Nam bé nhỏ, nghèo nàn làm cho nước Mĩ bừng tỉnh nhận ra rằng sức mạnh của một dân tộc không phải chỉ do kinh tế và quân sự quyết định. Sức mạnh văn hóa có khi còn lớn hơn sức mạnh kinh tế, lớn hơn sức mạnh quân sự. Có dân tộc lớn, dân tộc nhỏ nhưng không có nền văn hóa lớn, nền văn hóa nhỏ. Thua đau trong cuộc chiến tranh Việt Nam, nước Mĩ nhận ra đúng giá trị Mĩ, nhận ra đúng vị trí của nước Mĩ khi ý thức được rằng: Trong thế giới văn minh, mỗi nền văn hóa đều có một giá trị lớn lao cần được tôn trọng, gìn giữ, làm đẹp, làm phong phú cho đời sống văn hóa con người, nâng cao phẩm giá con người. Nước lớn không phải để ăn hiếp, bắt nạt, thôn tính nước nhỏ, xóa sổ một nền văn hóa mà nước lớn phải có trách nhiệm lớn trong việc bảo đảm sự ổn định, bình yên của thế giới, có trách nhiệm lớn trước những vấn đề đặt ra của con người. Từ đó nước Mĩ trở nên khiêm nhường hơn, có trách nhiệm hơn, thân thiện hơn, nhân văn hơn với thế giới. Từ đó nước Mĩ có Ted Turner, Bill Gates… là những ông “Bụt” đến với những người nghèo khó khắp thế giới.
Không có lòng yêu nước của nhân dân Việt Nam, không có khí phách của lịch sử Việt Nam, không thể có chiến thắng trong cuộc chiến tranh chống Mĩ. Thắng Mĩ ở thế kỉ 20 là trang tiếp theo của trang sử thắng Nguyên Mông ở thế kỉ 13 trong pho sử vàng Việt Nam. Chiến thắng đó đầu tiên và cuối cùng thuộc về nhân dân Việt Nam và lịch sử Việt Nam. Nhưng những người lãnh đạo đảng Cộng sản Việt Nam đã ôm toàn bộ chiến thắng đó về cho đảng Cộng sản, qui chiến thắng đó về cho chiến thắng của chủ nghĩa Mác Lê nin, chiến thắng của chủ nghĩa xã hội, chiến thắng do có sự lãnh đạo tài tình của đảng Cộng sản! Họ càng ngạo mạn, hợm hĩnh, hung hăng, càng ngộ độc học thuyết Mác Lê nin chỉ có giai cấp, không có dân tộc, càng ngộ độc chủ nghĩa xã hội xóa bỏ quyền làm chủ của cá nhân, càng dấn sâu vào cuộc đấu tranh giai cấp sắt máu với chính đồng bào ruột thịt của mình!
Giam cầm, đầy đọa thân xác, xỉ nhục nhân phẩm hàng triệu đồng bào ruột thịt! Những năm dài đằng đẵng bị đày đọa thân xác trong những trại cải tạo khắc nghiệt có thể chịu đựng được! Nhưng trở về nhà, hàng tuần phải trình mặt, khai báo với những người nhân danh chính quyền mà thiếu văn hóa giao tiếp lại thừa sự hợm quyền, khinh rẻ con người, nhiều người có lòng tự trọng không chịu đựng nổi sự hành hạ nhân phẩm đó! Một nửa dân tộc Việt Nam không theo ý thức hệ Cộng sản nhưng vì yêu nước mà ở lại với đất nước để đóng góp xây dựng đất nước nhưng lòng yêu nước đó không được nhìn nhận! Những người Cộng sản độc quyền thống trị xã hội cũng độc quyền luôn lòng yêu nước! Không có chỗ đứng trong xã hội Cộng sản, không được quyền yêu nước Việt Nam máu thịt của mình, nhiều người lại phải gạt nước mắt, rời bỏ quê hương, vượt biển di tản, lưu vong xứ người! Người không ra đi được thì phải lưu vong ngay trên quê hương, đất nước mình! Sự ngộ độc học thuyết Mác Lê nin của những người Cộng sản đã đưa dân tộc Việt Nam vào một tai họa lớn, một bi kịch chưa từng có trong lịch sử Việt Nam, bi kịch của những số phận cá nhân: Những tâm hồn lưu vong! Bi kịch của cả dân tộc: Một dân tộc li tán!
Ở hội nghị Genève năm 1954, những người lãnh đạo Cộng sản Trung Hoa ép những người lãnh đạo Cộng sản Việt Nam phải chia cắt đất nước Việt Nam! Đất nước Việt Nam là một! Dân tộc Việt Nam là một! Dù bị thứ chính trị phản dân tộc chia cắt đất nước song dân tộc Việt Nam sớm muộn cũng biết tự thống nhất đất nước trở lại. Những người Cộng sản chia đôi đất nước Việt Nam rồi chính họ lại thống nhất đất nước bằng núi xương, sông máu nhân dân Việt Nam! Thế mà bộ máy tuyên truyền khổng lồ của đảng Cộng sản đã chạy hết công suất kể công thống nhất đất nước với nhân dân! Đất nước vừa thống nhất, những người Cộng sản Việt Nam lại gây cho dân tộc Việt Nam nỗi đau li tán dân tộc! Đất nước bị chia cắt, hai mươi năm sau đã thống nhất trở lại! Nỗi đau li tán dân tộc gần bốn mươi năm đã qua rồi vẫn còn nguyên đó!
Ở các nước xã hội chủ nghĩa, đảng Cộng sản độc quyền thống trị đã quá lâu, đã ngấm men say quyền lực! Quyền lực không bị giám sát trong thời gian dài cả nửa thế kỉ đã tha hóa triệt để, các nhà nước Cộng sản trên thế giới đều độc tài, tham nhũng, mất dân chủ nghiêm trọng, cản trở phát triển, bóp nghẹt cuộc sống! Đã quá giới hạn chịu đựng, nhân dân các nước Cộng sản, từ Liên Xô, ngọn cờ lãnh đạo thế giới Cộng sản, chiếc nôi cách mạng vô sản, thành trì của hệ thống xã hội chủ nghĩa thế giới, đến các nước Cộng sản Đông Âu đã đi đầu xóa bỏ sự độc quyền thống trị xã hội của đảng Cộng sản! Học thuyết Mác Lê nin đã thực sự phá sản! Chủ nghĩa xã hội đã sụp đổ trên phạm vi thế giới! Đó là tiếng chuông thức tỉnh, là cơ hội vàng quí giá cho những người lãnh đạo đảng Cộng sản Việt Nam giải độc khỏi chủ nghĩa Mác Lê nin lấy giai cấp phủ nhận dân tộc, thoát khỏi đấu tranh giai cấp thảm khốc. Thời đại giục giã, nhân dân chờ đợi, lịch sử Việt Nam, văn hiến Việt Nam đòi hỏi những người Cộng sản Việt Nam phải làm được điều đó: Giã từ giai cấp hư vô, trở về với cội rễ dân tộc.
Khốn khổ thay, trước nguy cơ mất độc quyền thống trị xã hội, lại coi sự thống trị xã hội của đảng Cộng sản cao hơn hạnh phúc nhân dân, cao hơn sự mất còn của dân tộc, những người lãnh đạo đảng Cộng sản Việt Nam vội vàng sang Trung Hoa, đến Thành Đô gặp lãnh đạo đảng Cộng sản Trung Hoa tìm kiếm liên minh với kẻ vừa tung đại quân tràn qua biên giới bắn giết dân ta, chiếm đất của ta! Với Liên minh Thành Đô bất bình đẳng và đầy tủi nhục, đảng Cộng sản Việt Nam đã đưa dân tộc Việt Nam trở lại thời kì bị phụ thuộc chặt chẽ, bị khống chế, áp đặt bởi những kẻ bành trướng Đại Hán luôn mưu đồ thôn tính Việt Nam!
Khốn khổ thay, dân tộc Việt Nam bé nhỏ chưa thoát khỏi nền sản xuất nông nghiệp thô sơ, vẫn là con người nông nghiệp nặng chữ tình, thiếu lí trí của con người công nghiệp, chưa biết đến quyền con người của xã hội công nghiệp văn minh, xã hội công dân, đã bị học thuyết Mác Lê nin sai lầm, cực đoan kìm hãm, bị đấu trường đấu tranh giai cấp liên tiếp đánh tan rã dân tộc, nay lại bị trói buộc bởi một Liên minh Thành Đô đầy hiểm họa!
Liên minh Thành Đô là liên minh một chiều này, chỉ có kẻ yếu cần liên minh, kẻ mạnh chỉ lợi dụng liên minh để đòi hỏi, thỏa mãn! Đại Hán luôn đòi hỏi, luôn lấn tới và chúng ta luôn phải nhân nhượng, luôn phải nhận phần thua thiệt, cay đắng để Đại Hán hài lòng.
Để Đại Hán hài lòng, chúng ta đã phải nhượng bộ cho Đại Hán lấn chiếm cả đất đai thiêng liêng của tổ tiên ở biên cương phía Bắc!
Để Đại Hán hài lòng, chúng ta phải chấp nhận rủi ro, nguy nan, bất ổn, cho họ đưa đạo quân đông đảo vào Tây Nguyên khai thác bô xít, tài nguyên lẽ ra chúng ta để dành cho con cháu ta! Đạo quân Đại Hán ở Tây Nguyên, thế đất hiểm yếu khống chế cả bán đảo Đông Dương. Khi chưa đến giờ G khởi sự, họ là công nhân cầm cuốc, cầm xẻng. Nhưng khi Đại Hán động binh, họ sẽ thay chiếc cuốc bằng khẩu súng, hiện nguyên hình là đạo quân mai phục, nằm vùng, là mũi lê thúc vào một bên sườn cơ thể Việt Nam mà mũi lê ở sườn bên kia là những chiến hạm Đại Hán vẫn thường trực có mặt ở biển Đông!
Để Đại Hán hài lòng, chúng ta phải câm lặng khi tàu chiến của họ bắn giết dân ta trên biển của ta!
Để Đại Hán hài lòng, cơ quan thông tấn của nhà nước ta phải xỉ nhục cả lòng yêu nước của nhân dân ta! Đưa tin về cuộc biểu tình suốt buổi sáng chủ nhật của cả ngàn người Việt Nam bừng bừng phẫn nộ trước cơ quan đại diện Đại Hán lên án tàu Đại Hán vào biển Việt Nam gây hấn chỉ là “cuộc tụ tập đi ngang qua” là sự xúc phạm lòng yêu nước của nhân dân!
Để Đại Hán hài lòng, nhà nước ta phải huy động lực lượng lớn công an, huy động cả thiết bị phá sóng điện thoại, sử dụng cả ngón đòn bắt cóc của xã hội đen để giải tán cuộc biểu tình của người dân Việt Nam phản đối hành động gây hấn, khiêu khích của Trung Hoa!
Để Đại Hán hài lòng, hằng năm ngày giỗ hàng vạn đồng bào chiến sĩ ta bị bị lính Trung Hoa tràn qua biên giới giết hại trong cuộc chiến tranh do Trung Hoa phát động ngày 17 tháng hai, năm 1979, gần ngàn cơ quan truyền thông nhà nước ta câm lặng, không dám một lời, một chữ nhắc nhở, tưởng niệm!
Ôi chao, nhục nhã, ê chề quá! Cố giữ liên minh với sức mạnh bạo lực Trung Hoa làm điểm tựa cho đảng Cộng sản Việt Nam tồn tại, dân tộc Việt Nam phải chịu hết nỗi nhục này đến nỗi nhục khác rồi tất yếu dẫn đến tận cùng nỗi nhục là mất nước!
4. Ý chí của nhân dân Việt Nam
Chủ nghĩa xã hội cho những người lãnh đạo cấp cao có quyền hành vô hạn, lại lấy đi của người dân mọi quyền con người! Nhân dân Việt Nam là nạn nhân thê thảm nhất của chủ nghĩa xã hội! Nhân dân chỉ là công cụ để nhà nước vô sản sử dụng làm cách mạng, tiến hành chiến tranh và được sử dụng làm quần chúng cách mạng trong những cuộc đấu tranh giai cấp, những cuộc đấu tố, thanh trừng liên miên, bất tận! Người dân không có quyền tư hữu, không được quyền có tài sản riêng, cả tài sản vật chất và tài sản tư tưởng tinh thần! Nhà nước vô sản bao cấp, ban phát tem phiếu định suất ăn cho con người cơ thể, ban phát cả suất ăn cầm chừng cho con người văn hóa còi cọc!
Hơn nửa thế kỉ đảng Cộng sản xây dựng chủ nghĩa xã hội ở Việt Nam nhưng trong thực tế, bằng việc làm, chưa bao giờ nhân dân Việt Nam chấp nhận chủ nghĩa xã hội! Khi những nhà lãnh đạo đảng Cộng sản Việt Nam vừa hăm hở đưa miền Bắc đi lên chủ nghĩa xã hội thì những trí thức, nghệ sĩ hàng đầu có ngay tiếng nói Nhân Văn Giai Phẩm! Nhân Văn Giai Phẩm chính là phản kháng đầu tiên của trí thức nghệ sĩ không chấp nhận chính trị, tư tưởng, triết học của chủ nghĩa xã hội, không chấp nhận sự bao cấp, ban phát tư tưởng, là tiếng nói đòi tự do tư duy độc lập, đòi được tự do sáng tạo, thể hiện mình bằng trí tuệ và cá tính sáng tạo của mỗi người. Trí thức nghệ sĩ Nhân Văn Giai Phẩm dù bị nhà nước chuyên chính vô sản tù đày, tước quyền sáng tạo vẫn được nhân dân kính trọng, biết ơn, được lịch sử ghi công vì khát vọng được sống đúng mình, được thể hiện cái riêng mỗi người là khát vọng của mọi người có mặt trong cuộc đời, là khát vọng của nhân dân!
Những năm dài chủ nghĩa xã hội được thực hiện triệt để, hà khắc nhất, ngăn cấm ngặt nghèo tư nhân sản xuất kinh doanh, cũng là những năm dài người dân Việt Nam buôn lậu hăm hở nhất, sôi động nhất, quyết liệt nhất. Nhà nhà buôn lậu! Người người buôn lậu! Cán bộ đi công cán đều kết hợp mang hàng lậu! Những chuyến tàu ra Bắc vào Nam, những chuyến xe đò ngược rừng, xuôi biển, những chuyến bay nối Việt Nam với thế giới đều chở hàng lậu! Báo Tiền Phong của trung ương đoàn Thanh niên Cộng sản đã từng phanh phui vụ bà bí thư trung ương đoàn đi công cán ở Liên Xô về mang theo hàng lậu là nhiều cây thuốc lá Galant của Ấn Độ đang được tiêu thụ mạnh ở Việt Nam. Bằng buôn lậu, người dân lặng lẽ mưu sinh cải thiện đời sống khốn khó do chủ nghĩa xã hội mang lại, lặng lẽ giành lại quyền sơ đẳng của con người “mọi người sinh ra đều có quyền tư do và mưu cầu hạnh phúc” mà chủ nghĩa xã hội đã tước đoạt mất! Bằng buôn lậu, nhiều người trở nên giàu có, âm thầm làm giầu, âm thầm tích lũy tư bản! Toàn dân buôn lậu chính là toàn dân phản kháng, không chấp nhận nguyên lí cơ bản của chủ nghĩa xã hội về kinh tế!
Thời kì chủ nghĩa xã hội hà khắc nhất, những nhà tư sản cũ do lịch sử để lại đã bị vô sản hóa, tài sản bị công hữu hóa, trong nhân dân vẫn xuất hiện những ông chủ mới, những nhà tư sản buổi sơ khai, những Trần Đức Thảo, những Nguyễn Văn Chẩn… Ông Trần Đức Thảo là bộ đội thời kháng chiến chống Pháp. Phục viên trở về, ông Thảo làm giầu bằng chế tạo ra chiếc máy sản xuất mặt kính đồng hồ thay thế cho mặt kính đồng hồ Poljot của Liên Xô hay bị rạn, mờ, xước. Ông Nguyễn Văn Chẩn làm giầu bằng sáng tạo ra dây chuyền công nghệ sản xuất lốp xe đạp khi cả nước nghèo khổ, cả nước đi xe đạp mà lốp xe đạp thì quá khan hiếm, đắt đỏ. Có tư liệu sản xuất, trở thành ông chủ tư nhân, tất nhiên bị chủ nghĩa xã hội trừng trị! Ông Thảo chối bỏ chủ nghĩa xã hội nghèo khồ quá sớm khi nó vừa quyết liệt thi thố ở Việt Nam và còn ngạo nghễ ngự trị khá lâu nữa nên cuộc đời ông Thảo mất hút vô tăm tích trong tù đày! Ông Chẩn bị tịch thu tài sản, nhà xưởng, đất đai và đi tù! Ra tù, vừa gặp thời đổi mới, ông Thảo vừa kiên trì khiếu nại đòi lại tài sản đã thất tán vừa tiếp tục tổ chức sản xuất vì đó là lao động chân chính và cuộc sống vẫn đang cần những chiếc lốp xe đạp do ông Chẩn sản xuất!
Và điều khủng khiếp nhất của chủ nghĩa xã hội là chuyên chính vô sản. Đảng Cộng sản sử dụng toàn bộ sức mạnh nhà nước, pháp luật, công an, quân đội, tòa án, nhà tù, cả sức mạnh văn hóa, dư luận, văn nghệ, báo chí, tuyên truyền… để bảo vệ sự thống trị xã hội của đảng Cộng sản! Sức mạnh đó được gọi là bạo lực chuyên chính vô sản! Hiến pháp mực đen giấy trắng cho người dân đầy đủ quyền con người, quyền công dân như công dân mọi nước tự do dân chủ trên thế giới nhưng bạo lực chuyên chính vô sản đã tước đoạt hết mọi quyền công dân mà Hiến pháp đã bảo đảm cho người dân! Công an muốn bắt ai thì bắt! Như công an thành phố Hồ Chí Minh thường xuyên xông vào nhà ở bắt bà Tạ Phong Tần ném lên ô tô chở về đồn công an, nhốt một buổi, một ngày lại tống ra khỏi đồn! Không lệnh bắt! Không lệnh tha! Như công an Hà Nội vô cớ bắt bác sĩ Phạm Hồng Sơn, bắt luật sư Lê Quốc Quân ở đường phố Hà Nội hôm 4/ 4/2011! Tòa án xử không cần chứng cứ, không cần tranh tụng, không cần xét! Chỉ xử! Chỉ buộc tội rồi tuyên án! Như tòa án nhân dân thành phố Hà Nội xử tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ hôm 4/0 4/ 2011! Cách xử đó là sự thú nhận rằng phiên tòa xử theo chỉ đạo của quyền lực và bản án đã có sẵn từ trước khi mở phiên tòa!
Tiêu cực xã hội tràn lan! Những phiên tòa méo mó vì sức mạnh quyền lực, vì sức mạnh đồng tiền! Dân đen xã hội chủ nghĩa không có quyền lực, không có tiền bạc, không có pháp luật bảo vệ, số phận vô cùng mong manh, bất an!
Nhân dân Việt Nam đã quá kinh hãi, ghê sợ chủ nghĩa xã hội! Hàng triệu người miền Bắc ồ ạt rời bỏ quê hương vào Nam, chạy trốn chủ nghĩa xã hội năm 1954. Hàng triệu người cả Bắc và Nam quyết liệt vượt biển chạy trốn chủ nghĩa xã hội sau năm 1975 là hình ảnh, là minh chứng của sự kinh hãi đó! Ý chí của nhân dân là giã từ chủ nghĩa xã hội ngoại lai, vay mượn, áp đặt để trở về với những giá trị truyền thống Việt Nam, trở về với triết lí nhân nghĩa Việt Nam: Việc nhân nghĩa cốt ở yên dân! (Nguyễn Trãi) Giã từ đấu tranh giai cấp sắt máu chia rẽ dân tộc, trở về củng cố khối đoàn kết dân tộc giữ lấy dải đất gấm vóc của tổ tiên đang bị tham nhũng trong nước tàn phá tan hoang, đang bị bành trướng Đại Hán được Liên minh Thành Đô rước về đang rập rình trước biển Đông, đang làm chủ Tây Nguyên, đang làm chủ những dải rừng đầu nguồn, đe dọa sự sống còn của dân tộc Việt Nam! Kiên trì chủ nghĩa xã hội để kiên trì sự thống trị xã hội của đáng Cộng sản là đi ngược ý chí nhân dân!
Chủ nghĩa xã hội cho những người lãnh đạo cấp cao của đảng Cộng sản Việt Nam quyền lực vô hạn, quyền lực không bị giám sát, thì đế quốc Cộng sản Trung Hoa là sự bảo lãnh cho quyền lực đó tồn tại, bảo lãnh cho những người lãnh đạo đảng Cộng sản Việt Nam giữ vững quyền lực đó! Họ bảo lãnh không phải vì nghĩa tình đồng chí Cộng sản mà chỉ để họ thực hiện mưu đồ thôn tính Việt Nam! Chỉ vì quyền lợi ích kỉ của đảng, những người lãnh đạo đảng Cộng sản Việt Nam duy trì chủ nghĩa xã hội! Lại vì quyền lợi ích kỉ của đảng, lãnh đạo đảng Cộng sản Việt Nam thí bỏ lợi ích dân tộc đánh đổi lấy sự bảo lãnh của bành trướng Trung Hoa!
Mỗi lần nghe lãnh đạo đảng Cộng sản và lãnh đạo nhà nước Việt Nam thành kính nhắc lại lời lãnh đạo Đại Hán tán tỉnh, tâng bốc mối quan hệ với Việt Nam là Láng Giềng Hữu Hảo, Đồng Chí Tốt, người dân Việt Nam lại ngậm ngùi, tê tái như bị phản bội và càng âu lo cho vận nước.Những lời đường mật bất thường đó chỉ để ru ngủ những người cả tin quên đi lộ trình ăn cướp họ đang thực hiện với Việt Nam. Nhưng người dân Việt Nam không quên.
Năm 1956. Lính Trung Hoa giả dạng dân đánh cá lên ở hai đảo nhỏ còn bỏ hoang không có quân đội Sài Gòn đóng giữ trong quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam, đảo Phú Lâm (trong bản đồ quản lí Hoàng Sa của người Pháp, đảo này có tên là I. Boisee) và đảo Cam Tuyền (Robert). Lúc đó Sài Gòn đang phải lo đối phó với những cuộc chiến tranh phe phái. Hà Nội vừa hân hoan mời chào các đồng chí công nhân Trung Hoa vào khôi phục đường sắt Lạng Sơn – Hà Nội vừa ra rả tố cáo chính quyền Sài Gòn vi phạm hiệp định Genève. Không ai ngó ngàng đến núm đất thiêng liêng của tổ tiên ngoài biển Đông. Lá cờ đỏ năm sao vàng cắm trên hai hòn đảo trong quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam mà Việt Nam không nói gì, lính Trung Hoa liền ầm ầm đưa tàu chiến đến, đổ công binh lên xây dựng căn cứ quân sự kiên cố! Trung Hoa đặt được một chân vào quần đảo Hoàng Sa!
Năm 1974, quân đội Sài Gòn đang khốn đốn trước sức tiến công của quân đội miền Bắc. Quân Sài Gòn đóng giữ trên quần đảo Hoàng Sa đã quá mỏng còn bị rút bớt về ném vào những trận đánh trong đất liền. Những cuộc đi đêm mặc cả với Mĩ cũng đã ngã ngũ, Trung Hoa liền đưa quân ra đánh chiếm toàn bộ quần đảo Hoàng Sa. Hạm đội 7 của Mĩ ở Thái Bình Dương phớt lờ lời cầu cứu của quân đội Sài Gòn! Toàn bộ quần đảo Hoàng Sa lọt vào tay bành trướng Trung Hoa!
Năm 1979, bành trướng Trung Hoa đưa đại quân tràn qua toàn dải biên giới đánh Việt Nam. Cuộc chiến tổng lực kéo dài chưa đến một tháng nhưng những trận đấu pháo ác liệt, những trận tập kích đẫm máu của quân Trung Hoa vào những điểm cao hiểm yếu của ta ở Lạng Sơn, Cao Bằng, Hà Giang để cướp bằng được, kéo dài suốt mười năm!
Năm 1984, Trung Hoa dùng một lực lượng pháo binh và bộ binh áp đảo đánh chiếm điểm cao 1509 và điểm cao 1250 của Việt Nam ở xã Thanh Thủy, huyện Vị Xuyên, tinh Hà Giang.
Năm 1988, Trung Hoa đánh chiếm bãi Garma trong quần đảo Trường Sa của Việt Nam.
Năm 1999, Việt Nam kí hiệp định phân định biên giới đất liền với Trung Hoa. Trước đòi hỏi ngang ngược của Trung Hoa hoàn toàn không có cơ sở lịch sử nhưng những người lãnh đạo đảng Cộng sản Việt Nam và lãnh đạo nhà nước Việt Nam, để làm hài lòng bành trướng Trung Hoa, vẫn cắt nhượng cho Trung Hoa một nửa thác Bản Giốc, cắt cho Trung Hoa cả trăm mét chiều sâu biên giới ở Lạng Sơn! Đặc biệt đau xót và nguy hiểm là với hiệp định biên giới năm 1999, mỏn đất chiến lược quân sự và mỏn đất thiêng của ngàn đời lịch sử Việt Nam, điểm cao 1509 và điểm cao 1250 ở xã Thanh Thủy, huyện Vị Xuyên, tỉnh Hà Giang đã chính thức thuộc về Trung Hoa! Đau xót vì cuộc chiến đấu giữ điểm cao 1509 diễn ra ác liệt suốt thời gian dài trong năm 1984, giặc tập trung lớn pháo binh, cấp tập nhiều ngày, dùng biển người tràn lên đánh chiếm. Ta phải nhiều lần giành lại. Chỉ một trận đánh trong tháng sáu, năm 1984, điểm cao 1509 đã thấm đẫm máu gần bốn ngàn liệt sĩ Việt Nam! Mảnh đất của máu Việt Nam, của hồn Việt Nam, của lịch sử Việt Nam, nay đã thuộc Trung Hoa rồi! Nguy hiểm vì điểm cao 1509 không những kiểm soát chặt che con đường số Hai, khống chế, uy hiếp trực tiếp thị xã Hà Giang mà chiếm được điểm cao 1509, lập tức Trung Hoa đặt ở đó cụm đài phá sóng, gây nhiễu vô tuyến điện cực mạnh. Khi cụm đài này hoạt động sẽ làm tê liệt toàn bộ hệ thống vô tuyến điện cả Bắc Việt Nam, kể cả sóng vô tuyến điện của hàng không dân dụng! Có thể coi hiệp định biên giới kí với Trung Hoa năm 1999 là hiệp định bán đất của tổ tiên Việt Nam hôm qua và bán máu của đồng bào chiến sĩ Việt Nam hôm nay!
Láng giềng hữu hảo đó! Đồng chí tốt đó! Không bị mờ mắt bởi chiếc ghế quyền lực, nhân dân Việt Nam biết rõ bộ mặt của thứ láng giềng đó! Không bị lú lẫn bởi những lợi ích phe nhóm, nhân dân Việt Nam biết rõ tâm địa của thứ đồng chí đó! Ý chí của nhân dân Việt Nam là trân trong, học hỏi nền văn hóa rực rỡ Trung Hoa, hòa hiếu với nhân dân Trung Hoa nhưng quyết không khuất phục, không liên minh với thế lực bành trướng Đại Hán Trung Hoa! Mang lợi ích dân tộc ra làm quà lấy lòng Đại Hán bành trướng tạo ra mối liên minh với Đại Hán Trung Hoa để giữ được vị trí thống trị xã hội của đảng Cộng sản Việt Nam là đi ngược với ý chí nhân dân Việt Nam!
Thực tế diễn ra những năm tháng qua và đang diễn ra hôm nay trên đất nước ta là bằng chứng hiển nhiên, không thể phủ nhận: Đảng Cộng sản Việt Nam đang đi ngược ý chí nhân dân Việt Nam! Quyền lực dù mạnh đến đâu cũng chỉ nhất thời! Nhân dân là mãi mãi. Thành ngữ dân gian: Quan nhất thời, Dân vạn đại! Quyền lực đi ngược ý chí nhân dân, quyền lực đó không thể bền vững.■
Viết tại Sài Gòn trong những ngày buồn của Lịch sử Việt Nam, tháng 6/ 2011
------------------------------------------------------------------------------------------------
* Ông Phạm Đình Trọng đã có gần 30 năm làm phóng viên báo Quân đội nhân dân, hơn 10 năm làm Trưởng Ban Đại diện báo Quân đội nhân dân tại thành phố Hồ Chí Minh. Vào tháng 11/2009, trước khi tròn 40 năm tuổi Đảng, ông Phạm Đình Trọng đã tự tuyên bố rút ra khỏi Đảng. Ông sinh năm 1944 tại Hải Phòng, hiện đang sống tại Sài Gòn. Một số tác phẩm văn học của ông đã xuất bản gồm: “Rừng và biển” (1981), “Một sự nổi tiếng” (1987), “Sự tích đảo” (1993), “Cuộc gặp gỡ muộn màng” (1994), “Ve ve nói chẳng thèm nghe” (1995), “Niềm vui lớn của mẹ” (2004), “Một thuở’” (2008)… Bài nhận được trực tiếp từ tác giả Phạm Đình Trọng. Tựa đề do Lê Diễn Đức đặt.