LÊ VĂN ẤN :
Đã đến lúc bắt buộc Việt Cộng phải có một thái độ rõ ràng, không mập mờ, cũng không thể bỏ mặc cho tình thế đưa đẩy để theo gió phất cờ được nữa.
Cả thế giới đều biết Trung Cộng hiện đã công khai muốn chiếm đoạt biển Đông để lấn chiếm Việt Nam và các nước Đông Nam Á, chiếm tới Nepal để ảnh hưởng tới Ấn Ðộ, uy hiếp Nhật Bản, Philippines, Indonesia, Đại Hàn, Đài Loan v.v... nghĩa là toàn thể Á Châu, lúc đó, chuyện khống chế Hoa Kỳ, Ấn Độ v.v... chỉ là chuyện nhỏ. Dĩ nhiên, qua kinh nghiệm lịch sử, Trung Cộng rồi cũng như đế quốc Mông Cổ, đế quốc La Mã, hay phát xít Đức (Hittler), v.v… hoặc sẽ đi theo con đường của Liên Sô, Ðông Âu mà thôi. Nhưng cái không may cho Việt Nam là quốc gia mà Trung Cộng ra tay đầu tiên, lại càng không may cho chúng ta khi đảng Cộng Sản Việt Nam mà từ Hồ Chí Minh, Phạm Văn Đồng đến những tên đương quyền hôm nay tỏ ra là những kẻ phản bội tổ quốc và phục vụ Trung Cộng một cách quá đáng, khiến nhiều người lo ngại Việt Cộng sẽ là một bàn tay đắc lực cho Trung Cộng chẳng những chiếm Việt Nam mà còn sai khiến bọn cầm quyền cộng sản Việt Nam chiếm các nước lân cận Việt Nam tạo nên oán thù cho các dân tộc vùng Đông Nam Á.
1) Chiến thuật của Trung Cộng:
Hai nhu cầu phải giải quyết cấp bách của Trung Cộng là nhiên liệu và lòng dân. Trung Cộng đã đầu tư nhiều tỉ mỹ kim cho dầu lửa ở Lybia và Trung Ðông. Nhưng những ngày gần đây, Cách Mạng Hoa Lài đã gây trở ngại rất nhiều cho Trung Cộng. Giá xăng dầu lên cao gây cho Trung Cộng thiệt hại rất lớn, nhưng điều mà Trung Cộng lo ngại nhất là cạn kiệt nguồn nhập cảng dầu hỏa. Lybia mấy tháng nay phải ngưng trệ xuất cảng dầu cho Trung Cộng, trong khi đó cuộc chiến tại Lybia không biết bao giờ mới chấm dứt.
Ngay cả sau khi Gaddafi “đi” rồi, chưa chắc vấn đề cung cấp xăng dầu của Lybia trở lại tốt đẹp cho Trung Cộng. Trung Cộng đã nhận ra Tây Phương (NATO) và Hoa Kỳ đang đánh một đòn chí tử nhắm vào nguồn cung cấp nhiên liệu cho Trung Cộng. Trong thời điểm này, đại diện của phe nổi dậy ở Lybia đang thăm viếng Trung Cộng mong có một cuộc trao đổi “bánh ít đi, bánh qui lại”, Trung Cộng giúp đỡ họ trừ khử Gaddafi và họ sẽ cung cấp xăng dầu cho Trung Cộng “gấp 10 lần hơn trước”.
Nhưng thế thượng phong của NATO và Hoa Kỳ ở Lybia khó có thể đảo ngược. Trong khi đó, lò lửa “Cách Mạng Hoa Lài” cũng đang âm ỉ cháy trong nội địa Hoa Lục, dân chúng đang bất mãn, không ngày nào là không có những cuộc biểu tình bạo động, dân Hoa Lục hết chịu nổi cảnh bất công, đàn áp, đói khổ. Muốn trấn an lòng dân, Trung Cộng gãi đúng chỗ ngứa của họ: mộng xâm lăng. Trước là hãnh diện vì Hán Tộc, sau là có chiến lợi phẩm.
Chiến lợi phẩm tuyệt hảo là dầu lửa. Vì thế, ở vùng Biển Ðông, những thăm dò của Hoa Kỳ ước lượng chỉ có khỏang 28 tỉ thùng dầu thô, trong khi đó Trung Cộng nhân lên đến 213 tỉ để cho dân Hán tộc hăm hở “dốc lòng” ăn cướp.
Gần đây, Trung Cộng gây hắn với các nước chung quanh từ Nhật Bản, Ðại Hàn, đến Phi luật Tân, Indonesia v.v… kể cả Úc Châu, nhưng tất cả chỉ là DIỆN. Việt Nam mới là ÐIỂM. Việt Nam là mục tiêu mà Trung Cộng sẽ phải chiếm cho bằng được. Sau đó, dùng Việt Nam làm bàn đạp, chiếm các nước khác.
Ai cũng biết Trung Cộng không bao giờ dám xua quân đánh chiếm bất cứ quốc gia nào như Hittler ngày xưa, hay Việt Cộng đánh chiếm Căm Bốt mấy thập niên trước. Ðó là sự thật. Vì nếu Trung Cộng làm như vậy sẽ có những tác hại sau đây đến với chúng: - một là các nước khác nhất là các nước chung quanh Trung Cộng sẽ đoàn kết lại, bao vây Trung Cộng, gây trở ngại cho vấn đề xuất cảng hàng hóa và nhập cảng nguyên liệu của Trung Cộng.
Ðây là 2 mạch máu chính của Trung Cộng, nếu bị trì trệ hay bị cắt đứt, Trung Cộng chỉ là một con cá nằm trên cạn, chờ chết. - hai là các cường quốc trên thế giới không thể chấp nhận một hành vi đánh chiếm nước khác như vậy, họ phải trừ khử một Hittler thứ 2 trước khi nó có thể tàn phá, gây nên một trận đại chiến khác.
Do đó, Trung Cộng không thể xua quân đánh chiếm Việt Nam, nhưng Trung Cộng đã có sẵn một chiến thuật “không đánh mà vẫn chiếm được Việt Nam”.
Lấn chiếm Việt Nam trên biển là điều dễ dàng cho Trung Cộng, hải quân Việt Cộng không đủ sức đương đầu, Việt Cộng cho đến nay vẫn chỉ là một đối tác với Hoa Kỳ, dù được Hoa Kỳ cung cấp vũ khí, huấn luyện, tham gia tập trận chung v.v… nhưng chưa có một “giấy tờ” gì chứng nhận Hoa Kỳ sẽ cứu nguy một khi Việt Cộng bị xâm lăng.
Khác với các nước khác, lại không giống như Phi Luật Tân đã công khai yêu cầu Hoa Kỳ giúp đỡ, do đó Trung Cộng đã xem Biển Ðông là của chúng, đem dàn khoan khổng lồ đến vùng này, bắn giết ngư dân Việt Nam, mua chuộc và đe dọa hải quân Việt Cộng. Phần trên bộ thì hiện nay, dân “lao động Trung quốc” ngày càng đổ vào Việt Nam. Hàng hóa Trung Cộng tuôn vào Việt Nam như vào chỗ không người, bạc giả Việt Nam do Trung Cộng in mặc sức “nhập khẩu” Việt Nam.
Tất cả những phương tiện xâm lăng nói trên nếu không nhờ Việt Cộng giúp đỡ, Trung Cộng sẽ thất bại. Thất bại vì toàn dân Việt Nam sẽ đứng lên, sẽ chiến đấu và quốc tế sẽ dứt khoát phải can thiệp, tối thiểu cũng là cấm vận, nhất là cấm vận nhiên liệu tức là đánh vào “bách hội huyệt” của Trung Cộng, Trung Cộng phải nhả ngay Việt Nam, phải rút quân về. Nhưng Trung Cộng không thất vọng vì có đảng Cộng Sản Việt Nam cam tâm làm tôi mọi cho chúng.
2) Cách chống đỡ của Việt Cộng:
Chỉ mấy tháng trước đây, nếu ai có “ý đồ” chống Trung Cộng, chắc chắn sẽ bị Việt Cộng thẳng tay đàn áp, nhưng ngày 5.6.2011 vừa qua và tiếp theo các ngày Chủ Nhật kế tiếp, Việt Cộng đã để cho những cuộc biểu tình xảy ra.
Tuy nhiên, nhìn cách “cho phép” này chúng ta sẽ thấy “muốn ói”, vì công an vẫn đàn áp một cách tuy âm thầm nhưng rất công hiệu khiến cho các cuộc biểu tình sẽ có cơ tàn lụi. Một nước bị nước khác xâm lăng mà dân chúng không được tự do biểu tình phản đối là tại sao? Việt Nam đang bị Trung Cộng có những hành vi xâm lược thô bạo mà lại chủ trương xây “Cung Hữu Nghị”, hải quân lại đi “cặp kè” với hải quân địch. Chỉ có Việt gian Cộng Sản mới có những thái độ quái đản như vậy,
Trên bình diện ngoại giao, từ cấp bộ trưởng đều có những lời lẽ “hết sức mềm dẻo” nếu không nói là sợ hãi như chó hửi thấy mùi cọp. Như vậy thì làm sao mà chống xâm lăng Trung Cộng được? Tại sao giữa hội nghị về vấn đề Biển Ðông họp 2 ngày qua tại Hoa Kỳ, Việt Cộng không lớn tiếng tố cáo những hành vi xâm lăng lãnh hải Việt Nam của Trung Cộng?
Tại sao không đưa ra những bằng chứng những hành vi cướp bóc của Trung Cộng ngay trên biển Việt Nam, những hình ảnh ngư dân Việt Nam phải lạy lục hải quân Trung Cộng để xin tha mạng ngay trên biển Việt Nam do chính báo chí vào truyền thông Trung Cộng cung cấp, là những bằng chứng cụ thể để cả thế giới thấy rõ bộ mặt xâm lược của Trung Cộng? Những sự phản đối của Việt Cộng nhìn tổng quát cũng như chi tiết chỉ là việc làm lấy có, lấy lệ chứ trên thực tế Việt Cộng như một con chó nhỏ trước một con cọp.
Từ trước đến giờ, Việt Cộng một mực tôn thờ Trung Cộng, tôn thờ cho đến nỗi nhiều đảng viên khai quốc công thần phản đối, dân chúng ta thán mà Việt Cộng vẫn giao những vụ đầu tư lớn lao cho Trung Cộng, vẫn để Trung Cộng khai thác bâu xít, một cuộc khai thác trực tiếp giết hại dân chúng. Tại sao hôm nay, Việt Cộng phải “làm ngơ” để dân chúng biểu tình chống Trung Cộng một cách công khai nhưng lại ngấm ngầm đàn áp?
Việt Cộng sợ, nếu cấm ngặt như mấy tháng trước đây, dân chúng sẽ nổi lên làm cách mạng lật đổ chúng. Lòng dân đã quá phẫn uất, đã dám làm bất cứ điều gì, hay ít ra cũng nói lên tiếng nói phản đối cho thỏa lòng căm tức. Thế nhưng, công an Việt Cộng chỉ cho dân chúng phát ra những tiếng như muỗi kêu, như thằn lằn chắc lưỡi.
Việt Cộng vẫn một lòng bảo vệ sự xâm lăng của Trung Cộng, Việt Cộng vẫn một lòng đàn áp dân chúng không cho chống đối Trung Cộng, dù là bằng những cuộc biểu tình ôn hòa, bất bạo động.
Vì những sự việc nêu trên chứng tỏ Việt Cộng chính là CÔNG CỤ hữu hiệu để Trung Cộng xâm lăng Việt Nam mà không cần phải xua quân qua biên giới, tránh được búa rìu và sự trừng phạt của quốc tế. Tội nối giáo cho giặc của Việt Cộng đã sờ sờ trước mắt, ai cũng thấy, ai cũng biết. Quốc tế cũng thấy nhưng Việt Cộng đương nắm quyền hành, chúng không kêu làm sao quốc tế nhất là Hoa Kỳ cứu được?
Việt Cộng còn sống một ngày, Trung Cộng càng lấn chiếm thêm lãnh hải và lãnh thổ một ngày. Nhưng, cái đau đớn, tủi nhục nhất cho dân tộc Việt Nam thế hệ chúng ta là phải chịu tiếng hèn hạ, nhát sợ và khiếp nhược trước thế giới: Là dân Việt Nam đang đi ngược lại truyền thống của cha ông. “Sĩ khả tử bất khả nhục”. Người Việt Nam hôm nay, dưới sự cai trị của Việt Cộng đành phải chịu những cái nhục nhã, hèn hạ khiếp nhược trước quân thù.
Nếu Việt Nam hôm nay không bị Việt Cộng cai trị, tình thế sẽ thế nào, tình hình chống xâm lăng của Trung Cộng ra sao? Có ít nhất 80% thì giờ của các cơ quan truyền thông, truyền hình, phát thanh v.v… dành để phát đi những lời hiệu triệu, những bài bình luận, những tin tức chống Trung Cộng xâm lăng. Các giới đã được đoàn ngũ hóa, các hội nghị “Diên Hồng” đã diễn ra khắp nơi từ trong nước ra hải ngoại. Các nhạc sĩ đã hát lên những bài hát yêu nước, các đại học đã có những cuộc hội thảo, thuyết giảng về nạn xâm lăng v.v… Về thương mại chính phủ đã cấm nhập cảng hàng hóa Trung Cộng, đã tố cáo trước dư luận Trung Cộng xâm lăng. Quân đội đã được lệnh sẵn sàng tác chiến, các cao điểm, các điểm trọng yếu về quân sự được bố trí v.v…
Một bức tranh sống động của một dân tộc đang bị xậm lăng sẽ đánh động lương tri của nhân loại, chứ có đâu một nhà nước động đến Trung Cộng là như gà phải cáo, tuyên bố một điều gì liên quan đến sự xâm lăng của Trung Cộng thì vừa nói vừa run. Tại sao cũng là người Việt Nam mà Việt Cộng lại hèn nhát như vậy?
Ðó là truyền thống của Cộng Sản, có từ thời Hồ Chí Minh chứ không phải bây giờ. Ðó là vì những tên chóp bu Việt Cộng đã được Trung Cộng nhồi sọ, sập bẫy Trung Cộng, mắc mưu Trung Cộng, bị Trung Cộng khống chế. Những thiệt thòi về lãnh thổ lãnh hải từ thời Hồ Chí Minh và Phạm Văn Ðồng cho đến nay. Muốn “dứt của nợ” này chỉ còn lật đổ chúng.
Chúng ta có thể kết luận: Việt Cộng chẳng những không chống Trung Cộng xâm lược mà còn phục vụ đắc lực cho Trung Cộng chiếm Việt Nam mà không cần xua quân qua đất nước này.
3) Chúng ta, người Việt Nam phải làm gì?
a.- Những luận điệu tay sai Việt Cộng như phải hợp tác với Việt Cộng chống xâm lăng Trung Cộng - nếu có xáo trộn Trung Cộng sẽ thừa cơ đem quân xâm chiếm nước ta - nếu Việt Cộng thấy nguy chúng sẽ kêu cứu và Trung Cộng sẽ qua cứu chúng nó và đô hộ chúng ta, hay Việt Cộng sẽ đàn áp dã man, v.v. Ðây là những luận điệu của Việt Cộng mớm cho tay sai để rung cây nhát khỉ người Việt Nam. Trước hết, chúng ta phải làm những gì cần phải làm, bổn phận đòi hỏi phải làm, dĩ nhiên thành bại không ai bảo đảm được. Tận nhân lực, tri thiên mệnh. Sống xứng đáng là con người mới là điều quan trọng. Tuy nhiên như trên đã nói Trung Cộng không dại gì gây hấn với cả thế giới, không dại gì tự sát.
b.- Xuyên qua các cuộc biểu tình với những đàn áp của công an Việt Cộng chúng ta cũng rút được những kinh nghiệm quý báu. Ðó là phong trào biểu tình chưa rộng khắp, chưa được phổ biến đầy đủ, toàn dân chưa nghe được lời nói chính nghĩa, các cán bộ Việt Cộng về hưu còn nhút nhát, còn sợ mất quyền lợi, còn sợ tù tội. Các cơ quan truyền thông đã quá suy đồi, dù biết rằng họ bị Việt Cộng xiềng cùm đủ cách, nhưng là người cầm bút, là người biết rõ tình thế đất nước đang cựu kỳ nguy hiểm, họ phải vì con người, vì bản thân và nhất là vì các thế hệ tương lai phải nói lên sự thật. Nếu một số đông nhất tề nói lên lòng yêu nước, nói lên tinh thần chống xâm lăng làm sao Việt Cộng có thể bắt giam hết mọi người?
Các vị lãnh đạo tôn giáo đều là những người trí thức, phải nói lên tiếng nói của Ðức Phật, của Chúa. Nhân đây, tôi cũng xin có lời tạ lỗi với các linh mục thuộc Dòng Chúa Cứu Thế, các linh mục trong Nhóm Tinh Thần Nguyễn Kim Ðiền là những nhà đấu tranh kiên cường cho Tự Do Dân Chủ, đặc biệt là 2 linh mục Nguyễn Văn Lý và Phan Văn Lợi mà tuần trước tôi đã bỏ sót,
Xin thành thật tạ lỗi. Ðiều đáng nói ở đây là mỗi người phải hành xử đúng với chức năng và trách nhiệm của mình. Nếu một giám mục mà không nghiêm khắc sửa phạt những linh mục dưới quyền đi ngược lại giáo lý và giáo luật, không cất chức những linh mục ra nhận lãnh những chức vụ “dân cử” có quyền lợi như một vị giám mục Tây Ban Nha đã cách chức linh mục khi ông này ra ứng cử một chức vụ xã hội, thì chắc chắn hàng ngũ Công giáo khó có thể có kỷ luật để Việt Cộng không đàn áp, bóc lột được.
Nếu hàng trí thức, nhất là những giáo sư Ðại Học không nói lên lòng yêu nước và sự thật làm sao không mất nước được?
4) Ðã tuyệt vọng chưa?
Không bao giờ có 2 chữ tuyệt vọng trong từ điển của một dân tộc, trừ phi dân tộc đó muốn tuyệt vọng. Tôi còn nhớ một bài Pháp Văn mà tôi học hồi còn nhỏ, sau một cơn bão, vùi dập tất cả mùa lúa mì của người nông dân, ông ta tuyệt vọng thực sự, nhưng khi thấy những con chim sẻ đào xới đất bùn để kiếm những hạt lúa mì còn vươn vãi trong đất, ông ta bừng tỉnh: giống lúa còn trong đất. Chúng ta phải chiến đấu, cho dù có thất bại thì đó cũng là một thắng lợi được hoãn lại.
Huống chi với tình thế hiện nay, nếu chúng ta đứng lên biểu dương cho Việt Gian Cộng Sản thấy hoặc là chúng phải trở về với dân tộc, hoặc là chúng phải chết, để chúng thấy chỉ còn con đường phải trở về với dân tộc. Vạn nhất chúng ngoan cố thì vì dân tộc mà trừ khử chúng. Sau đó, dù cho Trung Cộng có sức mạnh nào, chúng ta cũng có thể bảo vệ đất nước được. Bao giờ chúng ta đoàn kết một lòng, bao giờ toàn dân thấy rõ nạn xâm lăng của Trung Cộng, bao giờ mọi người biết dùng khả năng của mình để làm một cái gì cho đất nước, nhất là cho thế hệ mai sau, lúc đó chúng ta sẽ giữ được nước và đem hòa bình tự do và dân chủ cho Việt Nam.
5) Thế đứng nào cho Việt Cộng hôm nay?
Thế đứng của Việt Cộng hôm nay là một thế đứng mê muội hay là thế đứng trót đã nhúng chàm, chỉ còn cách quất thẳng “roi dân tộc” vào mặt chúng, một là chúng ăn năn hối cải mà trở về, hai là chúng phải chết để dân tộc được sống.
Lê Văn Ấn