samedi 13 août 2011

Ký sự Đi Thăm Tù Nhân Lương Tâm: “Đại Úy VNCH Nguyễn Hữu Cầu”

Người tù thế kỷ bất khuất

Đã bao lần tôi hẹn cô Anh Thư, con gái của người tù lương tâm Đại Úy Nguyễn Hửu Cầu, để đi thăm chú ấy, nhưng vì bận công việc nên không thể đi được. Hôm nay tôi quyết định cùng Anh Thư đi thăm chú Cầu!
 
Sáng thứ bảy, ngày 30-7-2011, Anh Thư từ Sài Gòn đến nhà tôithị trấn Vĩnh An-Vĩnh Cửu-Đồng Nai (khoảng 70 km) để ở qua đêm rồi sáng sớm hôm sau cùng đi thăm muôi. Trước mấy ngày hẹn đi, hai chị em thường liên lạc với nhau để chọn những thức ăn cho chú, nên tôi đi chợ, làm cho chú các món gà luột và chim cúc quay, đồng thời Anh Thư cũng làm thêm nhiều thức ăn khác nữa. Anh Thư bàn là em phải đến trước một ngày, ở nhà chị ngũ một đêm để sáng hôm sau, hai chị em mình cùng ra Ngã Ba Trị An đón xe đã hẹn, chở đi trại giam Xuân Lộc-Long Khánh-Đồng Nai. Cho nên, đi thăm là vào sáng sớm Chủ Nhật, nhưng Anh Thư phải đi vào sáng Thứ Bảy.

Chuyến đi này, trong lòng rất phấn khởi, nhưng tôi cũng đoán chắc một điều là không bao giờ được gặp mặt chú ấy, vì trong quá khứ, có vài lần, tôi cũng cùng với thân nhân gia đình “người tù” đi thăm nuôi, nhưng không bao giờ được gặp mặt. Nhà tù CS là thế! Chủ tịch Nước Nguyễn Minh Triết đã khẳng định báo đài hải ngoại rằng Việt Nam không có tù chính trị, chỉ có tù hình sự, ̣(nên không dám cho “người lạ” thăm là lý lẽ đương nhiên)! Dù biết như vậy, nhưng tôi vẫn cứ đi, vì nghĩ đây là món quà tinh thần của tôi dành cho chú! 

Trải qua đêm, trong lòng thấp thỏm vui mừng khó tả, trước khi đi ngủ Anh Thư nhắc tôi phải cài đồng hồ báo thức, sợ thức khuya, sáng mai dậy trễ không kịp xe. Tôi trấn an để Anh Thư an tâm là ngày mai đúng 5 giờ sáng chị thức dậy trước gọi em. Đúng như vậy, mới có 4 giờ sáng tôi đã dậy, thấy Anh Thư còn đang ngon giấc, tôi để cô ta ngủ thêm nữa giờ nữa rồi gọi dậy, vệ sinh buổi sáng và sắp xếp hành lý để đi. Chúng tôi đi xe buýt từ nhà đến Ngã Ba Trị An, 19km, rồi đón xe chuyên chở đã hẹn đến trại giam Xuân Lộc, 50km nữa.
Nguyễn Thị Anh Thư con gái
TNLT thế kỷ Nguyễn Hữu Cầu
 
Cuối cùng, chúng tôi đến Trại Tiếp Đón Thân Nhân làm thủ tục thăm gặp, những người có phép thì được xe công an chở vào thêm 5 km nữa mới đến trại giam, K3, nơi ở tù nhân Nguyễn Hửu Cầu. Dĩ nhiên chỉ có Anh Thư được vào, còn tôi thì... “được rào vòng vào” mặc dù Anh Thư đã hết lời xin cán bộ cho tôi được vào, nhưng họ từ chối không cho. Thiệt là kỳ cục, không biết số tui là con gì (chắc không giống con khỉ, nếu giống thì hên quá, mọi việc sẽ xong), mà ngay cả cái cái “quyền thiêng liêng” của mọi công dân dưới thiên đường XHCN được làm là thủ tục “đầu tiên” mà tôi cũng làm không được. Có giấy thăm nuôi hay không, có bà con bạn bè hay không, không cần biết, chỉ cần thực hiện quyền công dân, thủ tục đầu tiên một trăm ngàn đồng” là OK, có khi chỉ năm mươi ngàn đồng, phải vậy không “toàn dân tiên long” đang ở thiên đường CS? Tui không “nói ngoa” và tuyên truyền đánh phá cách mạng đâu! “Đồng chí” nào nói tui nói sai thì đem tui xử bắn đi, còn ngược lại các đồng chí nên chuẩn bị về nhà đuổi gà cho vợ là vừa, vì... trước khi làm công an, các đồng chí phải “kinh quá” trường học đời, trường học đảng là phục vụ dân. Nay lại hành là chính để lấy tiền mà đảng không trị thì nằm trong hệ thống đó làm gì cho dân phỉ nhổ, khinh bỉ, muốn dẹp đi. Các “đồng chí” và đảng của các đồng chí có còn xứng đáng phục vụ dân không? Lần sau, làm ơn làm phước cho tui vô thăm để được tình “xin anh giữ trọn tình quê”. Thêm nữa, đi thăm chú Nguyễn Hữu Cầu là vì tui cũng đã là người tù, chớ không phải “người lạ”, nên rất, rất, rất thông cảm cho những ai “cùng cảnh ngộ” bị oan ức, oan sai, oan trái,... “oan ông địa”. Không bà con, giây mơ rễ má, không nằm trong diện “năm xê” (cũng con các cụ cả) và “tui cũng không thuộc về ai”, vì cảm kích tấm lòng dấn thân phục vụ đất nước của những người như chú Cầu mà đến thăm nuôi, an ủi tinh thần mà thôi, bởi lẽ đơn giản, tui không làm được như họ.

Không cho vào, đành ngồi ngoài vậy. Trong lúc chờ, tôi thăm dò những phạm nhân được ra ngoài bán hàng (có “bảo kê” của cán bộ trại). Qua quan sát, tôi biết hầu hết những mặt hàng tạp hóa đến thức ăn nơi K1 (Trạm Tiếp Đón Thân Nhân thăm gặp phạm nhân), giá bán bình thường bằng bên ngoài thị trường. Còn bên trong nơi tù nhân ở (cách 5km nữa), do cán bộ bán, giá rất cao. Tóm lại, các trại tù ở chế độ XHCN đều như thế, nên thân nhân đi thăm đừng lầm tưởng bên ngoài như thế nào thì bên trong như thế ấy! Đang ngồi đợi, nghe lóm mới biết được vài sự thật là thân nhân của phạm nhân đến thăm nuôi đang gọi phone cho cán bộ công an để mua án vì sắp đến ngày giỗ Bác, 2/9". Í ẹ! Thế mới nói, dưới chủ nghĩa siêu việt, cái gì cũng mua bán được. Luật pháp, công lý, nhà tù cũng là một món hàng thì nhằm nhò gì đất đai biển cả!!! 

Đợi được chút xíu” thì xe chở thân nhân vào thăm trở ra, Anh Thư vừa xuống xe đã gọi Chị ơi, hình như chị em mình bị theo dõi. Và cho biết hôm nay cho Ba gặp em được 5 phút. Ba vừa chỉ nói được mấy câu: (1). Ở ngoài làm gì được thì làm cho Ba; (2). Tuần rồi có 5 an ninh vào nói với Ba là con gái của ông lên đài nói cho mấy ngàn người nghe. (3) Các tổ chức có máu mặt bên ngoài lên tiếng cho ông. Anh Thư trả lời là những gì con nói là sự thật của Ba, con không nói sai, con không sợ. Vừa nói đến đây thì tên công an canh giữ đã yêu cầu Ba đi vào. Công an nói thôi Chú vào đi, chuẩn bị tí nữa Trung Ương xuống gặp C. Ngập ngừng, qua lại chỉ trọn vẹn khoảng 5 phút, Ba rất bực mình, bất mãn, đấm xuống bàn và hét toMột hai tháng con tôi mới đi thăm 1 lần tại sao cho gặp được mấy phút! Có chế độ nào như chế độ này không hả!. Liền khi ấy, công an kéo Ba vào. Anh Thư nói suốt mấy chục năm nay đi thăm Ba chưa có lần nào như lần này, chỉ được 5 phút, có lần 25 phút, thường là nữa tiếng, và có lần em cũng phát điên với tụi nó vì giờ giấc . Nên nhớ, theo quy định của Cục Trại Giam V26 của nước CHXHCNVN quy định rất rõ thời gian thăm gặp là 1 tiếng đồng hồ, nhưng thường thì các trại giam chỉ cho gặp từ 30 đến 40 phút. Ăn cắp thời gian thăm nuôi của tù chỉ có ở chế độ CS mà thôi! 

Trong lúc hai chị em ăn trưa trước khi lên xe đi về, tôi hỏi thăm tù nhân nơi đây về mức án của trại. Họ cho biết tù chung thân ở 12 đến 13 năm là bể án được về, cũng có người ở 20 năm là cao nhất. Họ cho biết, ở đây có trường hợp một ông ở K2 chung thân mà ở trên 30 năm mà chưa được về. Tôi hỏi tại sao? Họ trả lời vì vi phạm nhiều quá! Nghe nói đến đây tôi biết là ai, nên tôi trả lời: “Ông đó có tội yêu nước nên mới tù lâu như vậy. Hình như họ không hiểu ý tôi nói gì, nên chỉ cười nhạt... Trước đây chú Nguyễn Hữu Cầu ở K2, từ 4 tháng đến nay đã chuyển Chú ấy vào trại K3, biệt lập ở một mình một phòng, cách ly mọi người. Hằng ngày chú ấy trồng rau quanh phòng...

Phải vượt hơn 200/km đi và về, tháng này là tháng mưa dầm, mà chỉ được gặp có 5 phút! Cục Quản Lý Trại Giam quy định, 1 tháng được thăm gặp 1 lần, mỗi lần không quá 1 giờ. Các trại giam không thực hiện đúng thì yêu cầu bải bỏ quy định trên, đừng để “sốn” con mắt kẽo thành “Thiên Đường Mù” hết bi giờ!

Dân Oan cũng là cựu tù nhân Lê Thị Kim Thu
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
2010-08-09
Số phận của những tù nhân chính trị VN tiếp tục chịu đựng cảnh đọa đày dài hạn trong lao lý đang là mối quan tâm của dư luận, trong đó có ông Nguyễn Hữu Cầu. Tin mới nhất cho biết sức khỏe ông đang sa sút nghiêm trọng.



Photo courtesy Blog 1nguoiviet
Trong 28 năm anh Nguyễn Hữu Cầu đã gởi hơn 500 lá đơn khiếu nại

Lời kêu cứu

Cách đây khỏang 2 tháng, sau khi tới thăm cha là cựu đại úy địa phương quân, quân lực VNCH Nguyễn Hữu Cầu bị tù đày CS trong tổng cộng hơn 34 năm nay, cháu Nguyễn Thị Anh Thư đã nghẹn ngào lên tiếng:

“Dạ, lời cháu xin nói ở đây là cháu tha thiết, cháu rất là tha thiết, mong các bác, các chú, các cô (nghẹn ngào) thương…thương mến ba cháu, hãy lên tiếng cho ba cháu về (khóc). Như vậy là cháu cảm ơn lắm rồi (khóc). Tại vì một người bình thường (khóc) sống ở trong tù 10 năm đã thấy khổ sở lắm rồi (khóc), chứ đừng nói là 28 năm. Chịu không nỗi đâu! (khóc).”

Thì lần nầy, tức hôm thứ Bảy vừa rồi, Nguyễn Thị Anh Thư cùng em ruột nhưng lấy họ cha dượng là Trần Ngọc Bích cũng lại đến thăm cha mà không cầm được nước mắt, không nói nên lời, nhất là chứng kiến đôi mắt người cha coi như thật sự đã mù:

“Lúc đó ba nghẹn một chút xíu rồi cho biết “bây giờ con hỏi ba mới nói, con biết rồi ba mới nói đây. Hồi ba đi mổ mắt về được khỏang mấy tháng thì nó sáng. Nhưng sau đó tình trạng bắt đầu giảm lần, giảm lần, giảm lần”. (nghẹn ngào) Ý ba cháu là sợ cháu lo nên không dám nói sự thật. (khóc) Thì cháu với em cháu thật sự không cầm được nước mắt (khóc). Cháu mới nói “tụi con cũng thương ba lắm. Có gì thì ba cũng cứ nói thật với tụi con chớ có gì đâu (khóc)”.

Theo hai người con của tù nhân chính trị Nguyễn Hữu Cầu, thì sức khỏe cha của họ, đã sa sút, giờ lại càng đáng ngại hơn, như Trần Ngọc Bích xót xa mô tả:

“Cháu thấy ba gầy hẳn đi, thân thể tiều tụy lắm, yếu hơn lần trước nhiều. Lần nầy thấy ba già nua, cằn cỗi đi. Thấy ba khổ quá thì cháu cầm nước mắt không được. Nói chung cháu đi thăm ba chuyến nầy buồn lắm. Cháu mong ba được tha sớm để về với các con, để quảng đời còn lại của ba được khỏe hơn đôi chút. Chớ lâu quá rồi ba phải cực khổ cho đến ngày giờ nầy. Cảnh tượng này cháu đau lòng lắm.”

Nguyễn Thị Anh Thư cũng rất lo ngại cho sức khỏe của cha cô:  “Dạ hồi chuyến nầy lên thăm cháu thấy thần sắc ba không được bình thường. Vẻ mặt ba hốc hác lắm. Cháu thấy sức khỏe của ba suy yếu nhiều. Ba nói ba đã bị lãng tai, nói phải kê sát mà ba vẫn khó nghe.”

Nhưng câu hỏi được nêu lên là sao tù nhân chính trị “thâm niên” Nguyễn Hữu Cầu không làm đơn xin ân xá, khoan hồng để ít nhất cũng tạm thời thoát khỏi cảnh lao lý khắt nghiệt mà ông phải chịu đựng, tổng cộng tới giờ, đã 34 năm 4 tháng rồi?

Thăm nuôi cha lần nầy, Nguyễn Thị Anh Thư chứng kiến cha cô đáp lại lời trách móc của “cán bộ quản giáo” là sao ông sao không làm đơn xin được tha khỏi tù trong tình trạng sức khỏe sa sút như thế nầy.

Anh Thư lập lại lời của cha cô:  “Trời ơi, cán bộ ơi, tôi làm đã biết mấy trăm lá đơn rồi mà tôi có thấy được trả lời gì đâu. Không có trả lời gì hết nên tôi mới nhờ mấy chú ở trong tù nầy ra lên tiếng dùm cho tôi”.

Hơn 500 lá đơn không được trả lời

Một trong những tù nhân chính trị từng chia sẻ những nỗi thống khổ lao lý với ông Nguyễn Hữu Cầu, là Nguyễn Ngọc Quang, cũng lên tiếng về tình cảnh hiện giờ của ông như sau:


Tù nhân chính trị Nguyễn Hữu Cầu. Photo courtesy Blog 1nguoiviet
Tù nhân chính trị Nguyễn Hữu Cầu, nay hai mắt đã lòa. Photo courtesy Blog 1nguoiviet 
“Bên trại giam có yêu cầu anh Nguyễn Hữu Cầu 2 lần viết đơn xin đặc xá nhưng anh Nguyễn Hữu Cầu đã không làm. Tại vì họ đã nhìn ra được một điều rằng những thông tin về anh Nguyễn Hữu Cầu đã đưa ra ngòai khá nhiều, đầy đủ và khá chi tiết. Cho nên họ nhân nhượng bằng cách là bảo anh Cầu viết đơn xin đặc xá. Nhưng anh nói thẳng với họ là anh không làm điều đó vì anh chỉ kêu oan mà thôi chứ không xin đặc xá. Anh Cầu đã viết gần hơn 500 lá đơn gởi cho các cơ quan công quyền của nhà nước VN. Nhưng họ hòan tòan im lặng. Vì vậy anh Cầu mới nhờ những người tù chính trị cùng ở với anh ấy như tôi, Nguyễn Bắc Truyển khi ra ngòai thì lên tiếng.

Và vì sự lên tiếng đó cho nên họ trả thù: giam anh ấy khắc nghiệt hơn, hành hạ anh ấy đến mức độ, từ ngày tôi ra tù thì anh ấy còn một mắt được sáng mà đến bây giờ thì cả mắt nầy – tức hai mắt – bị mù. Thân thể anh hiện tiều tụy đi. (nghẹn ngào) Nghe mấy cháu nói mà Quang không cầm được nước mắt (khóc). Buồn lắm. Biết được việc mình lên tiếng, việc Bắc Truyển lên tiếng là vì trách nhiệm đối với người bạn tù của mình, và cũng vì không thể chịu nỗi trước cảnh áp bức ấy mà chúng tôi phải lên tiếng.

Nhưng sự lên tiếng của mình đã làm cho người bạn tù (nghẹn ngào) của mình phải khốn khổ hơn, nghiệt ngã hơn. Điều đó làm cho tôi buồn lắm. Và qua đó mới biết được một sự trả thù hèn hạ của nhà cầm quyền CSVN. Điều nầy càng chứng tỏ thêm lời nói dối rằng VN không có tù chính trị chính là lời hạ nhục đảng CSVN nầy.”

Một đại úy QLVNCH đang đơn độc cầm cự đến năm thứ 34

Trước tình cảnh tiếp tục bị đọa đày của cha mình trong hơn 34 năm nay, nhất là vào lúc sức khỏe của ông hiện ngày càng sa sút đáng ngại, Nguyễn Thị Anh Thư bày tỏ nỗi niềm như sau:

“Dạ cháu xin có lời là ba cháu ở trong tù chịu đau chịu khổ quá nhiều rồi. Bây giờ cháu chỉ biết nhờ quý cô, quý bác đã và đang lên tiếng cho ba cháu để cho ba cháu được sớm ra khỏi chốn lao tù, về sum họp với các con. Và sau đây cháu có lời cảm ơn chân thành và tha thiết nhất đến quý bác, quý chú, quý cô đã và đang lên tiếng cho ba cháu.”

Một trong những người tù chính trị cũng từng ở tù chung, rất cảm thông cho tình cảnh cũng như quan tâm đến sức khỏe hiện giờ của ông Nguyễn Hữu Cầu là anh Nguyễn Bắc Truyển. Anh Bắc Truyển cho biết:
“Quan tâm đầu tiên của tôi là hiện nay tôi cũng như cháu Anh Thư và các anh em đang làm là làm sao cho anh Cầu được thoát khỏi trại giam trong năm nay.

Và qua đây, nếu được một lời kêu gọi thì chúng tôi xin kêu gọi cộng đồng người Việt hải ngọai dùng mối quan hệ của mình với các chính phủ sở tại để giúp đỡ anh Nguyễn Hữu Cầu, kiến nghị với các chính phủ nầy tác động với chính phủ VN để giúp cho anh Cầu ra khỏi tù, nhất là trong dịp Đại Lễ Ngàn Năm Thăng Long nầy.
Sắp tới đây chúng tôi sẽ cùng cháu Anh Thư làm những đơn gởi tới trại giam Xuân Lộc và yêu cầu trại giam nầy hõan thi hành án của anh Cầu một năm như trường hợp của Cha Nguyễn Văn Lý và anh Trương Văn Sương, để cho anh Cầu có thể ra ngòai chữa bệnh.”

Tưởng cũng cần nhắc lại là cựu đại úy Địa phương quân, quân lực Việt Nam Cộng Hòa Nguyễn Hữu Cầu bị giam giữ tại khu tù chính trị biệt giam, phân trại K2, Z30A, Xuân Lộc, Đồng Nai.  Nếu tính luôn cả 6 năm gọi là học tập cải tạo, cho tới giờ ông Nguyễn Hữu Cầu phải trải qua cảnh tù đày hơn 34 năm.

Lý do ông bị bắt trở lại để bị tù đày tới ngày hôm nay, ngòai việc ông sáng tác rất nhiều nhạc phẩm, thi ca, ông đã thu lượm được nhiều bằng chứng về tội ác của các quan chức tỉnh Kiên Giang, kể cả hành động hãm hiếp, giết người diệt khẩu, buôn bán ma túy, tham nhũng, khiến ông bị gán cho án tử hình và sau đó giảm xuống còn chung thân. Và người ta chưa rõ số phận của tù nhân chính trị bất khuất Nguyễn Hữu Cầu sẽ ra sao!
rfa.org

^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^