Nguyễn Chí Vịnh - con bài trong tay Trung Quốc
Mấy năm gần đây tại sao Nguyễn Chí Vịnh lại được đôn nhanh lên như
thế, một nhân vật chức không lớn sao lại có tầm ảnh hưởng đến đường lối,
đối nội, đối ngoại của đảng và cả đời sống riêng tư của các đồng chí
trong Đảng như vậy.
Nguyễn Chí Vịnh sinh năm 1957,là con trai đại tướng Nguyễn chí Thanh, Phu nhân là con gái Trung tướng Đặng Vũ Chính, tức Đặng Văn Trung, nguyên Tổng Cục trưởng Tổng Cục 2, Bộ Quốc phòng Việt Nam (từ năm 1994 đến năm 2002).
Năm 1976-1981 sinh viên trường Đại học Kỹ thuật Quân sự, trường Sĩ quan Thông tin.
Từ năm 1981 đến năm 2009 làm việc tại Tổng cục 2 Bộ quốc phòng, với chức
vụ cao nhất là Tổng cục trưởng (2002), Chức vụ hiện tại là Ủy viên Ban
Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam, Thứ trưởng Bộ Quốc phòng Việt Nam, hàm Thượng tướng.
Trong tiểu sử của Nguyễn Chí Vịnh có 4 điều lưu ý:
1- Từ một học viên đang học tại Học viện kỹ thuật quân sự, nhiều lần
trộm cắp trong Học viện, rồi một lần bị bắt quả tang phá mái nhà kho
chui vào ăn cắp quân trang của Học viện, mặc dù biết là con của ông
Nguyễn Chí Thanh nhưng Học viện vẫn phải đuổi học. Sau đó, nhờ uy tín
của gia đình, Vịnh xin được vào học trường sĩ quan Thông tin, học không
được, rồi xin vào Bộ tư lệnh Thông tin làm việc một vài tháng rồi về Cục
2 công tác.
2- Phu nhân là con gái Trung tướng Đặng Vũ Chính, tức Đặng Văn Trung, nguyên Tổng Cục trưởng Tổng Cục 2, Bộ Quốc phòng Việt Nam (từ năm 1994 đến năm 2002.
3- Trong 10 năm (1985-1995), từ một trợ lý kiêm chủ quán cháo lòng
tiết canh, nhẩy lên Tổng cục trưởng Tổng cục tình báo quân đội.
4- Từ năm 1999 đến năm 2011 được phong quân hàm từ đại tá lên thượng
tướng - thứ trưởng bộ quốc phòng, trong sự ngăn cản của nhiều tướng
lĩnh, lão thành CM đặc biệt là đại tướng Võ Nguyên Giáp.
Có thể nhận thấy Tổng cục tình báo quân đội (TC 2) gắn liền với toàn bộ
thân thế, sự nghiệp của Nguyễn Chí Vịnh. Người ta nói Đặng Vũ Chính -
Tổng cuc trưởng TC 2 (Bố vợ Nguyễn Chí Vịnh) và Nguyễn Chí Vĩnh đã biến
TC2 thành sân riêng, với hệ thống tổ chức gia đình trị, cộng với vai
trò và nhiệm vụ của TC2 mà bố, con Nguyễn Chí Vịnh đã thao túng các Lãnh
đạo cao cấp của Đảng và nhà nước.
Giai đoạn Nguyễn Chí Vịnh làm Tổng cục trưởng TC2 (2002-2009) là giai
đoạn kinh tế VN đang tăng trưởng rất mạnh (7-8%/năm) gần như toàn bộ hệ
thống quyền lực đều vận hành hết cỡ, quay cuồng trong cơn say kiếm tiền,
làm giàu mà Nguyễn Tấn Dũng là ông trùm bảo kê ngày, ngày hối thúc đàn
em tận thu vơ vét điên cuồng trong mọi lĩnh vực Ngân hàng, chứng khoán,
bất động sản, khai thác tài nguyên khoáng sản... thông qua các Tập đoàn
kinh tế được bợ đỡ bằng quyền lực và chính sách mà chính Nguyễn Tấn Dũng
là tác giả.
Với bản chất lưu manh và con mắt nghiệp vụ cáo giá Nguyễn Chí Vịnh đã
không để lọt cơ hội ngàn vàng này, định mệnh đã đẩy ông ta đi đến thời
cơ và thiên thời đã đẩy ông ta lên đến đỉnh cao mới của quyền lực.Nguyễn
Chí Vịnh vị trí không cao nhưng quyền lực lớn, nắm Tổng cục 2 là Vịnh
đã như con rệp nằm trong chăn của các các uỷ viên TW và Bộ Chính Trị
rồi.
Cả hệ thống tham nhũng của Nguyễn Tấn Dũng đều nằm trong tầm ngắm và sổ
đen của TC2 cho nên Nguyễn Tấn Dũng muốn bịt mắt được Nông Đức Mạnh và
các đồng chí trong ban bí thư… thì phải bịt được mồm Nguyễn Chí Vịnh mà
không có cách nào hay hơn là nhét đầy mồm và tha hóaVịnh.
Nắm được thóp Vịnh tha hồ tác oai, tác quái; một mặt đàn áp khống chế
các nhân vật chống đối (cả bên trong, bên ngoài Tổng cục 2), mặt khác
thì củng cố quyền lực, tranh thủ vơ vét làm giàu mà không phái nào, bên
nào kêu la gì hết, mặc cho dư luận và nhiều vị cựu lãnh đạo trung kiên
dâng sớ xử trảm không biết bao nhiêu lần Vịnh vẫn an toàn từng bước leo
cao. Phái nào đấu tố lẫn nhau cũng sợ bị Vịnh vạch áo. Thủ tướng Dũng
thì dùng chiêu bài tha hoá Vịnh cho các Công ty của Vịnh làm kinh tế bừa
bãi, chộp dựt toàn những miếng béo bở đẻ khoá miệng Vịnh lại.
Tổng bí thư Mạnh muốn “chơi” Thủ tướng Dũng, muốn nắm được thông tin để
củng cố quyền lực, để bắt TT Dũng phân phối lại cũng cần bàn tay bẩn của
Vịnh, nên lần nào cũng đề nghị thăng quan tiến chức cho Vịnh tại các
hội nghi TW, mặc sự can gián của nhiều Cán bộ cao cấp khác.
Như con rắn lượn lờ ôm bọc “thâm cung bí sử” lượn giữa hai dòng nước một
bên Đảng, một bên chính phủ, bên này là dung túng của TT Dũng, bên kia
là nâng đỡ của Tổng bí thư Mạnh, Vịnh tung tăng uốn lượn ăn cả hai mang,
danh và lợi đều mỹ mãn cả.
Nhưng câu chuyện về Nguyễn Chí Vịnh không chỉ dừng đến thế, nếu chỉ có
vậy thì Vịnh cũng chỉ nằm mãi ở cái chức thiếu tướng -Tổng cục trưởng
TC2 cũng là mỹ mãn rồi.
Trong những thập kỷ gần đây khi Trung Quốc đã trở thành cường quốc số 2
về kinh tế, đồng thời với sự bành trưóng ra Biển Đông thì quan hệ VN và
Trung Quốc cũng đã thêm nhiều rắc rối, mặc dù là hai nước CS có cùng chí
hướng nhưng trước quyền lợi dân tộc và chủ quyền đất nước thì dù có
thỏa hiệp bên ngoài, ngấm ngầm chịu nhục và hạ mình với Trung Quốc bên
trong thì công khai bán đứng Tổ quốc cho Trung quốc là một điều lãnh đạo
đảng CS Việt Nam không thể, Trung Quốc cũng biết vậy, nhưng để Việt Nam
lớn mạnh, Việt Nam xa rời Trung Quốc đi đến bến bờ phương Tây là việc
Trung Quốc tuyệt nhiên không bao giờ để xảy ra.
Đã từ lâu tình báo Hoa Nam của Trung Quốc đã cài sâu người vào mọi mặt
của đời sống kinh tế, chính trị, quốc phòng… của Việt Nam như một đội
quân thứ 3 để ngăn cản Việt Nam phát triển, một Việt Nam yếu, và lệ
thuộc Trung Quốc là một VN thuộc về Trung Quốc, Tổng cục 2 càng không
phải là một ngoại lệ. Nguyễn Chí Vịnh là ai, làm những gì, tác ai tác
quái đến đâu thì tình báo Hoa Nam Trung quốc đều biết và Vịnh không sợ
ai mà chắc chắn phải sợ vòng kim cô của tình báo Hoa Nam và lầu Trung
Nam Hải vì những việc mà Vịnh đã làm.Vịnh có thể lũng đoạn nội bộ giới
cầm quyền VN, nhưng không thể bịt miệng các đại ca Trung Quốc được.
Trung Quốc phải bằng mọi giá đẩy Nguyễn Chí Vịnh lên vị trí cao nhất của
lãnh đạo VN mà trước hết là thứ trưỏng rồi Bộ trưởng bộ quốc phòng, để
thông qua Vịnh truyền khẩu dụ đến ban lãnh đạo VN rất hiệu quả mà không
lộ quá sự trắng trợn gây bất bình trong công luận thế giới cũng như phản
kháng của nhân dân VN. Những cạm bẫy mà Trung Quốc và Nguyễn Chí Vịnh
giăng ra với ban lãnh đạo VN mà Thủ tướng Dũng và Tổng bí thư Mạnh mắc
phải, đã không ngăn cản đuợc sự mong muốn của Trung Quốc và thế rồi
Nguyễn chí Vịnh đã trở thành TW ủy viên và thượng tướng thứ trưởng BQP.
Đồng thời với việc đôn Vịnh lên tại đại hội Đảng khóa 11 cũng là sự ra
đi của Phạm Gia Khiêm UVBCT phó thủ tướng BT Bộ ngoại giao, một nhân vật
cứng rắn trong quan hệ với TQ và không bị Vịnh cương tỏa nhiều nhất và
là người phản ứng đẩy Vịnh lên cho thấy sự can thiệp rất sâu và rất thủ
đoạn của TQ vào nội bộ lãnh đạo đảng CSVN.
Với cương vị mới Vịnh như một con thoi truyền đạt các mệnh lệnh từ Trung
Nam Hải đến các lãnh đạo VN không còn là lén lút hoặc cấp thấp nữa mà
đã trở thành chính thống, công khai và từ đây quan điểm của Lãnh đạo VN
về quan hệ đa phương trong tranh chấp biển Đông đã bị gián tiếp hay trực
tiếp thông qua Vịnh trong các cuộc tiếp xúc ngoại giao với nhiều nước
càng ngày càng lu mờ, các diễn biến gần đây của VN, nhất là TT Nguyến
Tấn Dũng đã không dám hé một lời khi Căm-phu-Chia tuyên bố trong hội
nghị cấp cao ASEAN là trong chấp biển Đông không phải là tranh chấp quốc
tế, mà là song phương bên nào bên ấy tự giải quyết, đã thấy sự lệ thuộc
hoàn toàn Trung quốc của Lãnh đạo CSVN.
Thòng lọng của Trung Quốc càng thít chặt, sức ép của Nhân dân về chủ
quyền rất lớn Lãnh đạo VN lại lượn lờ mời BTBQP Mĩ sang thăm, cho mấy
tàu Pháp, Mĩ, Nhật, Ấn Độ ra vào nhằm đánh lừa dư luận nhưng những gì họ
làm đã quá muộn không dấu đựợc sự thật nhu nhược và bản chất chỉ còn lo
đến quyền lợi cá nhân và quyền lời Đảng của họ mà bán rẻ dân tộc, nhân
dân cho thiên triều Trung Cộng.
Lật lại lịch sử của các hệ thống quyền lực chuyên quyền và tàn bạo đã
cáo chung như nhà nước Đức quốc xã, Liên bang Xô viết thời Stalin, Irắc
thời Saddam, Khơ me đỏ ở Căm phu Chia,… đằng sau các tên độc tài (và hệ
thống quyền lực của chúng) được tôn lên hàng Thánh sống như Hitler,
Stalin, Saddam, Polpot bao giờ cũng có bóng ma tử thần của những tên đao
phủ như Gơben, Bêria, Ali hoá học, Tà mốc… mà đặc điểm chung của chúng
là cực kỳ tàn bạo với bất kỳ ai - kể cả đồng chí của mình trên danh
nghĩa bảo vệ lãnh tụ, bảo vệ tổ chức - nhưng thực chất là thanh trừng
những ai cản trợ đến quyền lợi, quyền lực của chúng. Những kẻ này không
làm "Thiên tử" nhưng có biệt tài quyết định được số mệnh của người khác,
thao túng quyền lực; vì chỉ dưới một người mà trên cả muôn người. Chúng
thường giữ các vị trí then chốt trong bộ máy quyền lực (Nội vụ, tổ chức
Đảng), dưới sự chỉ đạo trực tiếp của lãnh tụ tối cao, có quyền sinh
quyền sát trong tay, nhào nặn cả đất nước trở thành nhà tù và địa ngục,
sẵn sàng bán linh hồn cho quỷ dữ, cam tâm dâng đất nuớc cho ngoại bang
chỉ vì xuất phát từ lợi ích vật chất cá nhân mà liên hệ đến câu chuyện
Nguyễn chí Vịnh đương nhiên không chỉ là câu chuyện thời sự mà còn mang
tính lịch sử và quy luật.