Chia ruộng cho quan
29/02/2012
Trúc Lê
-
Câu hỏi đặt ra là liệu có bất ổn không khi mà những ông cán bộ vừa làm chủ đất, vừa phát canh thu tô, vừa hưởng lương ngân sách do chính những tá điền của mình nai lưng ra đóng thuế?
Hiện hàng nghìn hécta đất của vùng Tứ giác Long Xuyên đã được cấp cho cán bộ tỉnh Kiên Giang. Đối tượng được cấp là cán bộ tỉnh, huyện đến các ngành. Việc cấp đất cho cán bộ là một chủ trương mà tỉnh Kiên Giang đã thực hiện trong nhiều năm qua. Tuy nhiên, nhiều người sau khi được cấp đất đã bỏ hoang. Trong khi đó hàng vạn nông dân Đồng bằng sông Cửu Long lại đang đi thuê đất mưu sinh. Hiện có nhiều người từ Đồng Tháp, An Giang, Vĩnh Long… đến Tứ giác Long Xuyên để thuê đất sản xuất, chủ yếu là trồng lúa. Vì không phải đất của họ, không có giấy chứng nhận quyền sử dụng đất lúa nước nên người nông dân thuê đất không được thế chấp vay vốn ngân hàng, họ thường phải vay ngoài với lãi suất cao, nên mãi không thoát được nghèo. Câu hỏi đặt ra là liệu có bất ổn không khi mà những ông cán bộ vừa làm chủ đất, vừa phát canh thu tô, vừa hưởng lương ngân sách do chính những tá điền của mình nai lưng ra đóng thuế?
Có lẽ đến bây giờ chẳng mấy ai dám nghĩ cán bộ là đầy tớ của dân. Cán bộ công chức không nghĩ thế đã đành, người dân lại càng không dám nghĩ thế. Song về nguyên tắc, khi anh cán bộ công chức hưởng lương từ ngân sách, tức là từ tiền thuế của nhân dân đóng góp và từ tiền bán tài nguyên của đất nước do nhân dân làm chủ thì họ vẫn là công bộc của nhân dân. Ở Đồng bằng sông Cửu Long, hằng ngày đang có hàng vạn nông dân mưu sinh trên những cánh đồng thẳng cánh cò bay, những cánh đồng được coi là công thổ quốc gia nhưng họ đang đóng vai tá điền, đang quần quật làm việc để phần lớn thành quả được dành để “nộp tô” cho chủ đất. Oái oăm thay chủ đất bây giờ không phải địa chủ trong cải cách ruộng đất sau hòa bình lập lại năm 1954 ở miền Bắc mà là những cán bộ công chức.
Chủ trương cấp ruộng cho cán bộ công chức tỉnh Kiên Giang đang tạo điều kiện cho một đội ngũ cán bộ công chức tỉnh này làm giàu trên mồ hôi nước mắt của nông dân. Có thể chủ trương này là một giải pháp nhằm cải thiện đời sống cho đội ngũ cán bộ công chức đang gặp khó khăn vì đồng lương công chức eo hẹp. Có thể khi đề ra chủ trương này, chính quyền tỉnh Kiên Giang không hình dung ra hậu quả là sẽ biến đội ngũ cán bộ của mình thành “giai cấp địa chủ mới”.
Nhưng điều đó đã xảy ra và những công bộc của nhân dân giờ đây đang đồng thời đóng cả hai vai trên sân khấu đời. Ở công sở, họ là cán bộ công chức, là người đề ra, thực thi và phổ biến những chính sách nhằm phục vụ cho lợi ích của nhân dân. Trên cánh đồng của mình, trong vai chủ đất, họ thực thi những biện pháp để thu lợi nhiều nhất từ lao động của người dân đang làm thuê cho mình. Vừa là ông chủ, vừa là người làm công cho cùng một đối tượng, thật khó để có thể đóng tròn cả hai vai diễn đối lập nhau như thế. Và cũng thật khó để yên tâm rằng, những ông chủ đất trong vai cán bộ công chức sẽ nhìn nhận các tá điền của mình như một đối tượng mà họ cần tận tâm phục vụ.
Câu chuyện chia đất ruộng cho cán bộ công chức ở Kiên Giang có thể chưa gây ra những hậu quả trực tiếp. Song rõ ràng đây là một chỉ dấu cho thấy sự mâu thuẫn giữa tư tưởng và hành động ở một bộ phận cán bộ lãnh đạo địa phương. Khi những cán bộ cơ sở, những người trực tiếp thực thi các chính sách kinh tế xã hội thừa hành pháp luật ở địa phương đứng sai vị trí, nhầm lẫn vai trò của mình trong cuộc sống thì hậu quả của nó là sự biến dạng các chính sách là mầm mống của sự bất ổn xã hội. Khi nguồn tài nguyên quan trọng nhất của đất nước trở thành công cụ để đẩy nhanh quá trình phân hóa giàu nghèo trong xã hội thì những người nắm giữ nguồn tài nguyên đó, những ông địa chủ hiện đại chắc chắn sẽ không nhìn nhận mình là đầy tớ, là công bộc của chính những tá điền trên cánh đồng của ông ta. Và khi đó họ sẽ không thể ý thức được rằng vai trò công chức của họ là để phục vụ cho lợi ích của người dân.
T. L.