samedi 24 mars 2012

Tui là ai?



LTS: Tiếp tục với chủ đề chống kiều hối, chúng tôi xin phép đăng lại bài sau rất hay với tựa đề “Tui là ai?” của tác giả Khúc Dương trên diễn đàn MienTaoNgo.net. Những suy nghĩ của tác giả rất sâu sắc và phù hợp trong bối cảnh công cuộc đấu tranh của người Việt hải ngoại hiện đang cần tìm ra những lối đi mới. 

Tui là ai?
Xin thưa, Tui là chúng ta, là cộng đồng người Việt hải ngoại, là những người Việt sống tha hương trên khắp thế giới đã và đang tiếp máu nuôi dưỡng lớn mạnh của một chế độ độc tài phi nhân bằng số ngoại tệ khổng lồ gởi về Việt Nam (VN) mà hàng năm lên đến vài tỷ [9 tỉ] mỹ kim. Số ngoại tệ này chưa tính đến những số tiền thu được từ những dịch vụ du lịch VN, là nguồn sinh lực chính yếu cho sự tồn tại của chính quyền độc tài đó.

Nếu quí vị là tổng thống Mỹ, quí vị có cần phải đặt quyền lợi của đất nước và (đa số) dân chúng Mỹ trên hết hay không?
Dân số Hoa Kỳ trên ba trăm triệu dân, cộng đồng người Việt trên đất Mỹ khoảng trên dưới một triệu người bằng khoảng 1/300, một thiểu số nhỏ. Với nền kinh tế khốn đốn bây giờ, việc mở rộng giao thương quốc tế là vấn đề cần thiết để vực dậy nền kinh tế này. Như vậy, việc chấp nhận lời thỉnh cầu của cộng đồng người Việt tại Mỹ hạn chế giao thương với CSVN để làm áp lực kinh tế cho vấn đề nhân quyền tại VN, thì có nghĩa là ít nhiều phải hy sinh quyền lợi kinh tế của nước Mỹ và đa số dân Mỹ.

Nếu K.D. là tổng thống Mỹ khi gặp phái đoàn người Việt tại phủ tổng thống, K.D. sẽ dùng ý của cố tổng thống JF Kennedy mà chân tình nói rằng: Quý vị mong muốn, đỏi hỏi chúng tôi dùng chiêu bài kinh tế để làm áp lực với chính phủ VN về vấn đề nhân quyền, vậy quí vị có cùng làm áp lực đó với chúng tôi không? Giúp quí vị có nghĩa là phải chịu mất lợi lộc cho nước Mỹ, là phải hy sinh cái lợi lộc đó. Trước khi quí vị đòi hỏi chúng tôi như vậy, quí vị có tự hỏi quí vị đã có sẵn sàng hy sinh quyền lợi cá nhân hay gia đình của quí vị hay chưa? Trước khi quí vị muốn chúng tôi làm một cái gì đó cho đất nước quí vị, quí vị có từng bao giờ hỏi lòng mình rằng quí vị đã làm gì cho đất nước VN của quí vị?

Chúng tôi có làm áp lực kinh tế mạnh cỡ nào đi nữa với CSVN thì cũng vô dụng, vì chính quí vị đã và đang đổ tiền về nuôi dưỡng họ bằng tiền gởi về, bằng những chuyến du lịch VN, có người về thăm quê, thăm gia đình, có người thuần tuý du lịch, có người chỉ để ăn chơi, thậm chí về hợp tác làm ăn..v.v.. Họ tồn tại và hung hăng lớn mạnh một phần lớn là nhờ quí vị, nếu quí vị chịu hy sinh cá nhân, gia đình hay cái gì đó của quí vị mà ngưng những chuyện chuyển tiền, du lịch về VN thì chẳng những quí vị làm áp lực mà là bao vây kinh tế họ, làm cho họ suy yếu để có thể đi đến sụp đổ.

Dù rằng chúng ta cần sự giúp đỡ của các chính phủ Mỹ, Canada, Pháp, Úc… nhưng chỉ có chính mình cứu được mình. Hãy tự đứng lên và đi bằng đôi chân của chính mình chứ đừng dựa vào đôi chân của người khác. Giả sử hôm nay tổng thống Mỹ có hứa với chúng ta thì ít nhất có ba điều để vấn đề này khó thực hiện thành công :
- Dù có quyết tâm, không phải sự mong muốn nào cũng trở thành hiện thực.
- Những lời hứa của những nhà chính trị được nói ra là để nuốt.
- Đối với CS, sau mỗi hiệp định là một sự thất hứa.

Mới đây hơn tuần trước, có một sự thật mĩa mai cay đắng cho cộng đồng người Tây Tạng, Trung Hoa nhất là cộng đồng môn phái Pháp Luân Công tại Canada. Họ cũng đấu tranh (tương tự như người Việt) để chống chính phủ Trung Cộng nhưng chính phủ Canada vẫn bị TQ phớt lờ khi đặt vấn đề nhân quyền. Thủ tướng Canada, ông Stephen Harper với một phái đoàn hùng hậu gồm nhiều doanh gia vừa trở về từ TQ với nhiều hợp đồng thương mại trị giá hàng chục tỷ gia kim, và mang về một “vinh dự” là mượn được một cặp gấu trúc panda !!
Việt Khang và những nhà đối lập hoạt động cho tự do dân chủ ở VN khi đã dấn thân thì đã chấp nhận hy sinh. Họ là những anh hùng, họ dấn thân không phải vì danh tiếng để được chúng ta xưng tụng mà là mở đường để chúng ta tiếp nối, là tiếng chuông để chúng ta cùng đứng lên. Khi họ bị bắt, họ không mong muốn chúng ta thương cảm cứu họ mà họ ước muốn chúng ta cùng nhau làm điều họ đã và đang làm cho ước vọng tương lai chung . 

 Giả sử chúng ta cứu được họ rồi, chúng ta sẽ làm gì tiếp theo hay là chúng ta lại để họ đơn độc tranh đấu và rồi nếu chúng ta không cứu được họ, chúng ta sẽ phải làm gì tiếp theo hay tiếp tục vui chơi và im lặng.

Dậy mà đi. Hoàn cảnh khác nhau, không gian khác nhau, chiến tuyến khác nhau, người trong nước cùng đồng lòng đứng lên như các dân tộc ở Bắc Phi, trên mặt trận kinh tế dân hải ngoại cùng không du lịch VN, cùng ngưng chuyển tiền, ngưng bơm máu cho CSVN để làm họ suy yếu hòng hổ trợ cho người dân trong nước.

Bất cứ cuộc cách mạng, cuộc đấu tranh nào cũng cần hy sinh, chấp nhận thiệt thòi, tổn thất. Chúng ta cứu Việt Khang là cứu tinh thần Việt Khang, là nuôi dưỡng và hành động theo tinh thần Việt Khang, theo Việt Khang và những nhà hoạt động dân chủ khác.

Dậy mà đi, chỉ có chúng ta giúp được chúng ta, chỉ có chúng ta tự thực hiện được ước mơ của chúng ta bằng không nỗi đau tiếp tục mãi âm ĩ trong lòng.
Đừng chỉ có dựa vào đôi chân của người khác, hãy tự đứng lên và đi bằng đôi chân của mình.

Khúc Dương