4/13/2011
Cố Trung Tướng Dương Văn Đức. |
“SINH VI TƯỚNG, TỬ VI THẦN!Nguyễn Khắp Nơi – Nguyen Everywhere.
Khi còn sống thì goa làm Tướng, có chết đi thì goa cũng thành Thần, sợ chi cái tụi gủy (quỷ) này!" Cố Trung Tướng Dương Văn Đức.
Lời giải thích của người viết:
Tôi viết lên đây, những gì đã được Huynh Trưởng Lê Phước Khánh (khoá 13 Thủ Đức) đã kể lại những sự việc tai nghe mắt thấy ở trại tù cải tạo Hoàng Liên Sơn, nhất là về Trung Tướng Dương Văn Đức.
Đã viết thì tôi bắt buộc phải viết lại y hệt những gì tôi đã nghe. Nếu không, tôi sẽ có lỗi với HT Khánh.
Nếu không ghi lại trung thực lời nói và viết của Trung Tướng Dương Văn Đức, tôi sẽ có lỗi với ông Tướng: Vì ông ta đã dám viết và dám kể lại, mà tôi lại không dám viết đúng những gì ông đã viết và đã nói.
Hơn nữa, câu chuyện này chỉ có giá trị ở những chữ mà ông đã ghi trong sổ tay mà thôi. Nếu không ghi đúng, câu chuyện sẽ mất hết cả lý thú đi, sẽ không còn là câu chuyện của Tướng Đức nữa.
Xin quý độc giả thông cảm, đừng cho rằng tôi viết bậy!
Những Huynh Trưởng nào, cũng ở cùng trại Hoàng Liên Sơn, cũng cùng chỗ với Trung Tướng Đức, cũng đã được nghe chính ông kể lại lời phê bình của ông về chiến thắng Điện Biên Phủ này, nhưng lại được biết thêm nhiều chi tiết hơn, xin liên lạc với ông Khánh, với chúng tôi, để chúng ta có một câu chuyện trọn vẹn hơn.
Một bữa kia (vào khoảng tháng 4 2005), khi đang ngồi viết về đề tài: “Các Cựu Quận Nhân Miền Nam Việt Nam, làm cách nào để được Hội Cựu Chiến Binh Úc chấp nhận là đã phục vụ tổ quốc mình, và được cho hưởng tiền trợ cấp cựu chiến binh Úc”, một . . . Phe ta - Huynh Trưởng Lê Phước Khánh, đại diện cho Hội Cao Niên Tỵ Nạn Đông Dương – Indochinese Elderly Refugee Association Victoria Incoprated (ICERA VIC INC) - đã đến g ặp tôi, đưa tấm ngân phiếu tặng Đài Tưởng Niệm Chiến sĩ Úc Việt Victoria $1,000.
Vào bữa tiệc gây quỹ lần thứ ba (29 04 05) xây đài tưởng niệm, anh Khánh đã đấu giá được bản sao bức hình bản đồ Việt Nam (bản chánh đã được in vào năm 1967, có đầy đủ cả Ải Nam Quan lẫn Mũi Cà Mâu, các quần đảo Hoàng Sa, Tây Sa). Anh Khánh trao tiền nhưng lại có ý muốn tặng lại Đài Tưởng Niệm bức bản đồ để bán đấu giá tiếp.
Nhân dịp này, tôi và anh đã cùng ngồi nói dăm ba câu chuyện về thời “Ba lô nón sắt” của mình, và về cuộc tù cải tạo của anh. Khi biết tôi cũng là một trong những:
“Biệt Động Quân, Vì Dân Chiến Đấu”, tức là cũng đã một thời:
“Mũ Nâu, Mầu Áo Hoa Rừng,
Anh đi Biệt Động Lẫy Lừng Bốn Phương”
Nên đã kể cho tôi nghe câu chuyện chết đi sống lại của một Biệt Động Quân và câu chuyện của Trung Tướng Dương Văn Đức, ở trại tù cải Tạo Hoàng Liên Sơn, như sau:
HUYNH ĐỆ CHI BINH.
Trại tù số 3, Hoàng Liên Sơn - ở vùng Vĩnh Phú, Hà Nam Ninh, gần biên giới Trung Cộng và Bắc Việt - đã giam giữ một số lớn những quân nhân cấp Tướng và Tá của QLVNCH và những vị Bộ Trưởng trong chính quyền cũ. Điều đặc biệt là những quân nhân đủ mọi cấp bực thuộc Phòng 7 Tổng Tham Mưu cũng được giam giữ ở đây (có lẽ VC cho là cơ quan này rất quan trọng). Trong trại, ngoài những vị Tướng Tá, Bộ Trưởng, còn có Thiếu Tá Hoà, Biệt Động Quân, Thiếu Tá Nghiêm của Nhẩy Dù và có Trung Tướng Dương Văn Đức.
Vào khoảng tháng Tám gì đó của năm 1979, mối giao hảo giữa Trung Cộng và Việt Cộng đã trở thành gây cấn, hai bên anh em nhà nó đã sửa soạn đánh nhau tùm lum lên, nhưng trong trại tù thì không ai biết cả. Chỉ có một lần, khi đi ngang qua trạm kiểm soát, mọi người nhìn thấy bọn VC có treo một tấm bích chương, nội dung ghi: “Trung Quốc là kẻ thù còn nguy hiểm hơn Đế Quốc Mỹ”.
Về trại, anh em lén họp bàn với nhau rất là sôi nổi. Mọi người đã đoan quyết rằng, TC và VC đã trở thành kẻ thù với nhau, sẽ và có thể đã đánh nhau lỗ đầu sứt trán rồi. Cuối cùng, anh Hoà và Nghiêm đã đi đến kết luận: Nếu chúng đã trở thành kẻ thù với nhau rồi, ta cứ việc trốn trại, đi thẳng tới biên giới tới Trung Cộng, chắc chắn đám này sẽ tiếp đón mình với tư cách dân tỵ nạn, như vậy là có đường “Mưu sinh thoát hiểm”. Anh em khuyên hai anh hãy thận trọng, suy nghĩ kỹ rồi hãy làm, vì chung quanh đây, dân chúng đã bị tuyên truyền, bị nhồi sọ, chắc chắn sẽ không che chở cho chúng ta.
Khoảng một tuần sau thì hai anh trốn trại!
Đám quản giáo tá hoả, tìm đủ mọi cách để truy tìm hai kẻ đào thoát và dấu diếm câu chuyện vượt tù này không cho lan chuyền trong trại và qua những trại khác.
Đã hơn một tháng rồi, không nghe động tĩnh gì cả, anh em đã hy vọng là hai anh Hoà và Nghiêm đã vượt thoát thành công qua Trung Cộng, có nhiều dấu hiệu cho thấy sẽ có những đám khác sửa soạn vượt trại nữa.
Đùng một cái, vào một ngày không đẹp trời tí nào cả, hai anh Hoà và Nghiêm bị bắt dẫn trở về trại! Anh Hoà còn có vẻ đứng vững, nhưng anh Ngiêm thì xỉu lên xỉu xuống, ra vẻ bệnh rất nặng.
Bọn VC rất tàn ác và nguy hiểm, chúng kết tội hai anh trốn trại rồi sau đó xúi dục dân chúng dùng cây giang (giống như cây tre nhưng đặc ruột) đánh anh Hoà tới tấp. Anh Hoà to con lớn tướng, nhưng đã suốt hơn tháng trời đói khát thì làm sao chịu cho thấu, anh xỉu ngay trong lần đánh hội chợ đầu tiên của đám dân tay sai. Bọn VC làm bộ xoa dịu lòng dân, can ra:
“Thôi, tên gian ác đã bị trừng phạt rồi, đồng bào hãy khoan hồng cho nó”.
Nhưng chúng để anh tỉnh lại được một lúc thì lại xúi dân nhẩy vào đánh tiếp. Cứ như thế, anh Hoà chịu được ba lần đánh đập dã man thì chết dập người ra, chúng cho đem đi chôn ngay.
Bọn chúng không đụng tới anh Nghiêm, vì tin rằng anh bệnh đường ruột, cứ vứt đó, chỉ vài ngày sau là cũng chết, chẳng cần đánh đập làm chi!
Anh em lén đem đồ ăn tiếp tế cho anh Nghiêm, hỏi rõ lý do tại sao mà bị bắt trở lại? Anh Nghiêm thều thào cho biết:
“Đã đi đúng đường, biết chắc chỉ còn cánh biên giới khoảng 5 tới 7 cây số nữa mà thôi. Nhưng tôi bịnh quá, đi không nổi nữa, đành bảo anh Hoà bỏ tôi đó mà đi thoát một mình. Anh Hoà không chịu, nói rằng:
“Anh em đồng sinh đồng tử, đã cùng nhau đi tìm tự do, tôi đâu có thể bỏ anh chết ở đây để thoát thân một mình!”
Anh đã dìu tôi đi thêm một ngày nữa, nhưng tôi không chịu nổi, anh đành mò ra nhà dân để tìm cách chữa chạy cho tôi, vì thế mới bị bắt”.
Tình “Huynh Đệ Chi Binh” của người lính VNCH nó là thế đấy, bạn ạ!
Vui cùng hưởng, họa cùng chung. Chết thì chết, chứ không bao giờ bỏ rơi anh em! (Nói thế chứ nhiều tên qua đây được, đã có cuộc sống ấm no nhưng quá ích kỷ, quên cả tình nghĩa đồng đội chi binh đối với đồng đội và thuộc cấp bị thương tật khốn khổ còn ở quê nhà, chúng làm lơ một đồng cũng không giúp, chỉ kiếm cớ nói loanh quanh.)
Trời không phụ lòng người. Anh Hoà chết đi sống lại nhiều lần, cuối cùng, anh vẫn gắng gượng vùng lên để sống. Sống để nhìn thấy ngày tàn của bọn đã hành hạ anh!
Đến khi tôi (Khánh) được trở về sau 9 năm tù đầy, thì anh Hoà và Nghiêm vẫn còn bị ở lại, khoảng 3 năm sau nữa mới hết kiếp lưu đầy.
ảnh hiếm hoi chụp được cách vc trả thù người lính VNCH trong cái mỹ từ bịp bợm gọi là "Trại cải tạo" |
SINH VI TƯỚNG, TỬ VI THẦN - TRUNG TƯỚNG DƯƠNG VĂN ĐỨC.
Huynh Trưởng Khánh đã kể tiếp câu chuyện ở Trại Cải Tạo Hoàng Liên Sơn như sau:
Cũng nằm chung trại với chúng tôi, có nhiều Tướng Lãnh VNCH lắm. Có những vị Tướng lúc nào cũng giữ tư cách Tướng, anh em rất nể phục. Nhưng cũng có những Tướng Lãnh rất là nhàm chán. Tướng Đức là một trong ba Tướng . . . mồ côi, tức là không có thân nhân thăm viếng (Hai vị Tướng kia là Tướng Lam Sơn (Phan Đình Thứ) và Tướng Hồ Trung Hậu).
Từ khi còn ở ngoài đời, sau vụ đảo chánh TT Diệm, sau vụ các Tướng Lãnh chỉnh lý lẫn nhau, Tướng Đức đã được coi như là một Tướng . . . Mát giây (điên). Chính tôi đã mục kích một lần, ông đứng ở góc đường Hồng Thập Tự và Thống Nhất, ngay góc Dinh Độc Lập, mà chửi bới Tướng Thiệu. Tuy nhiên, ông chửi bằng tiếng Pháp, nên tôi không rõ ông chửi những gì?
Trong một buổi sinh hoạt đặc biệt của trại tù, để kỷ niệm chiến thắng Điện Biên Phủ, một Đại Tá Việt Cộng, tên là Cao Nham, đã được Bộ Nội Vụ của chúng chỉ định đến trại để nói chuyện với các trại viên về chiến thắng này.
Từ sáng sớm, anh em đã phải thức dậy lo quét dọn, xếp ghế ngồi để chờ tên cán ngố này đến. Cũng như thường lệ, anh em chúng tôi, dù là ở trong trại tù, vẫn giữ quân phong quân kỷ của riêng mình, nên các Tướng Lãnh được xếp ngồi trước, rồi mới tới hàng Tá, Úy . . .
Tên Nham (nhở) nói chuyện vung cán cuốc, văng nước miếng tùm lum, ba hoa về cái mà chúng gọi là chiến thắng ĐBP.
Nham vung tay la hét:
- Chiến thắng Điện Biên Phủ là một chiến thắng thần thánh,
- Chiến thắng Điện Biên Phủ là một chiến thắng to lớn của đảng cộng sản việt nam,
- Chiến thắng Điện Biên Phủ đã đánh nhào Đế Quốc Pháp...
...
Trong khi hoa chân múa tay, y để ý thấy Tướng Đức có cuốn sổ tay, đã lúi húi ghi chép những lời nói của y.
Y thấy vậy lại càng sung sướng, nghĩ bụng:
“Tên Tướng này . . . học tập tốt, nó phục tài ăn nói của mình nên mới ghi chép kỹ lưỡng như vậy, chứ thường thì mấy thằng tù cải tạo đâu có thèm để ý gì tới những lời nói của mình!”
Vì thế, thay vì nói có hai tiếng, tên này hăng tiết chó mà nói thêm cả tiếng đồng hồ nữa.
Khi nói xong, y theo thông lệ là tự vỗ tay khen thưởng một mình, rồi trịnh trọng hỏi các anh em Cải Tạo:
“Các anh ngồi hàng đầu, chắc là cấp bậc “Tướng”, phải không?
Khi được xác nhận như vậy, hắn vừa nói vừa chỉ tay vào Tướng Đức:
“Tôi thấy có anh gì đây này, học tập tốt lắm, ghi chép cẩn thận! Có vậy mới mong được chóng về với gia đình chứ! Anh tên là gì nhỉ?
Tướng Đức vẫn ngồi, trả lời lên:
“Tôi tên Đức”
Tên Nham hăng hái:
“Anh đã ghi được những gì trong bài nói chuyện của tôi? Anh có thể đọc lại cho tất cả hội trường cùng nghe được hay không?”
“Ấy, không được đâu! Tôi ghi chỉ cho một mình tôi thôi! Để tôi hiểu một mình tôi thôi, không ai được biết đâu!”
Nham nghĩ rằng, Tướng Đức còn khiêm nhường, nên thúc dục:
“Anh cứ việc đọc cho mọi người cùng nghe đi! Nếu có thiếu sót gì thì tôi bổ túc thêm cho anh, có gì đâu mà phải ngại ngùng! Đảng và nhà nước biết các anh chưa thấu triệt được những cái ưu việt của xã hội chủ nghĩa, nên không bắt lỗi gì đâu! Vì thế các anh mới phải học tập, chứ nếu các anh đã quán triệt rồi, đâu cần gì nữa! Cứ đọc cho mọi người nghe đi, tôi bảo đảm, không làm phiền gì anh đâu!"
Tướng Đức nhắc lại:
“Tôi đã nói tôi viết thì chỉ có một mình tôi hiểu, một mình tôi đọc mà thôi! Tôi sợ đọc lên, mỗi người lại một ý kiến, phiền lắm! Thôi, cán bộ cho tôi miễn đi!
Tên Nham đang ở lúc cao hứng, đâu dễ gì buông tha:
“Thôi, nếu anh không muốn đọc, cứ đưa đây cho tôi vậy! Tôi sẽ xem qua và đọc lại cho mọi người nghe để cùng hiểu cho rõ!
Tướng Đức nói lần cuối:
“Được, tôi đồng ý đưa cho cán bộ xem. Nhưng tôi nói trước, đây là ý kiến riêng của tôi đó nha! Người khác muốn đọc, ráng mà hiểu, ráng mà chịu, đừng có đổ thừa tui”
Một tên quản giáo vội vàng chạy lại nhận cuốn sổ tay của Tướng Đức, khúm núm đưa lên cho tên Nham. Tên này hớn hở tiếp lấy, sửa soạn đọc những lời vàng ngọc của y mà Tướng Đức đã ghi.
Mọi người hồi hộp chờ đợi! Không biết Tướng Đức đã ghi những gì ở trong đó!
Tên Nham vừa mới há miệng ra định đọc, thì mặt mày y đột nhiên tái xám lại! Miệng y mở ra mà không đóng lại được nữa, cứ há hốc ra, khoe những cái răng đen thui bám đầy khói thuốc lào!
Tay y run lên, nước miếng từ trong miệng chẩy ra nhễu nhão! Mặt y đanh lại, cặp mắt quắc lên căm hờn! Y thở không ra hơi, nói không ra tiếng!
Cả hội trường nín thở theo y!
Một lúc sau, tên Nham mới bật ra được vài tiếng lắp bắp:
“Bắt . . . Bắt . . . lấy tên phản động này!
Bắt ngay lập tức!
Đánh . . . Đờ . . . Đờ . . . Đánh cho nó chết rồi đem chôn!”
Nó . . . Nó . . . dám hỗn láo với cách mạng! Nó dám chửi đảng cộng sản!
Bắt . . . Bắt! Các đồng chí đâu?
Bắt nó ngay lập tức cho tôi!”
Những tên vệ binh đứng gác chung quanh vội vàng chạy lại chỗ Tướng Đức, chĩa súng vào ông, lên đạn rốp rốp, làm như chúng bắn ông ngay lập tức.
Tướng Đức vẫn ngồi yên, bình tĩnh trả lời tên Nham:
“Đánh chết rồi . . . đem ra . . . ăn thịt thì mới đáng nói!
Chứ đánh chết rồi đem chôn thì có gì là lạ đâu!
Tôi đã nói trước cho cán bộ rồi, tôi viết thì chỉ mình tôi đọc thôi, ai muốn đọc thì nấy ráng chịu!
Cán bộ cứ muốn đọc thì tôi đưa! Sao cán bộ còn bắt lỗi tôi làm chi?”
Tên Nham lại một lần nữa phùng mang trợn mắt, lắp bắp nói chẳng nên lời!
Y ta cứ đứng đó, mặt mày tím bầm lại, mắt trợn trắng lên mà nhìn Tướng Đức, như muốn ăn tươi nuốt sống ông ta vậy.
Trung Tướng Nguyễn Vĩnh Nghi, với tư cách là Trưởng Phòng tù cải tạo, đã vội vã đứng lên xin cho Tướng Đức:
“Xin cán bộ bỏ qua cho, không nên chấp nhất những ghi chú của anh Đức làm gì, anh bị . . . MÁT đấy mà, trong trại ai cũng biết cả!”
Tên Nham gằn giọng hỏi lại:
“Mát là cái gì?”
“Mát tức là . . . điên, là khùng đó mà! Hồi xưa, anh Đức đã chứi cả Tổng Thống Thiệu, Phó Tồng Thống Kỳ nữa đó! Ông Thiệu cũng đã giận dữ đòi bỏ tù anh Đức. Nhưng khi biết anh ta bị khùng, nên lại tha!
Xin cản bộ cứ hỏi tất cả anh em ở đây thì biết!”
Thế là cả trại nhao nhao lên, ai cũng nói:
“Anh Đức . . . Mát đấy mà, cán bộ chấp làm chi!”
Tên Nham thấy cả trại đồng lên tiếng, cho rằng Tướng Đức . . . khùng, không lẽ y còn chấp nhất làm chi! Một người khùng, dù có chửi đảng cộng sản, cũng không có gì đáng nói. Nếu cho Tướng Đức là tỉnh, lời ông ta chửi sẽ bay đi khắp các trại tù khác, còn nguy hiểm gấp mấy!
Suy tính một hồi, hắn . . . dịu giọng:
“Thôi, nếu các anh nói anh Đức này khùng điên, thì tôi cũng chẳng chấp nhất anh ấy làm gì! Các anh đem anh ta về trại, trị bệnh cho anh ta chóng khỏi, để mà học tập cho tốt!”
Rồi y chậm rãi xé nhó cuốn sổ tay của Tướng Đức đi.
Thế là buổi lễ kỷ niệm chiến thắng ĐBP của bọn vc bế mạc không kèn không trống!
Mấy ngày hôm sau, nhân một dịp đi làm lao động, vào lúc nghỉ trưa, anh em đã tụ họp chung quanh Tướng Đức để hỏi là, ông đã viết cái gì trong cuốn sổ tay, mà làm cho tên việt cộng tức giận tột cùng như vậy?
Tướng Đức chậm rãi trả lời:
Mấy em có nhớ cái thằng VC đó nó nói gì không?
Nó nói: “Chiến thắng Điện Biên Phủ là một chiến thắng thần thánh”, goa (Qua) móc sổ ra ghi:
“CON CẶC!”
Rồi đóng sổ lại.
Tới khi nó nói tiếp: “Chiến thắng Điện Biên Phủ là một chiến thắng vĩ đại của đảng Cộng Sản VN” goa lại móc sổ ra ghi:
“CON CẶC!”
Rồi lại xếp sổ lại.
Rổi nó lại nói: “Chiến thắng Điện Biên Phủ đã đánh nhào Đế Quốc Pháp”, goa lại móc sổ ra ghi:
“CON CẶC!”
Rồi lại đóng sổ lại.
Nó muốn đọc, goa đã nói trước rồi, không nên đọc, goa chỉ viết cho goa đọc mà thôi. Nhưng nó cứ muốn đọc, thì ráng mà chịu, bắt lỗi goa đâu có được!”
Tất cả anh em có măt lúc đó đều cười nghiêng cười ngửa vì những ghi chú mà Tướng Đức đã ghi trong sổ tay của ông.
Hèn chi khi tên Nham há miệng ra định đọc những giòng chữ này thì bị mắc quai. Hắn ta đã tức tối xám mày xám mặt lại mà không biết làm gì!
Cả bọn đã cười như chưa bao giờ được cười, không cần biết lúc đó đang đứng ở đâu? Và có ai rình mò gì hay không?
Ai cũng muốn nói ra, viết ra câu trả lời giống như Tướng Đức đã trả lởi, nhưng đã không dám nói, không dám làm.
Chỉ có Tướng Đức mới dám nói, dám viết!
Một người trong bọn lại hỏi thêm:
“Trung Tướng không sợ nó trả thù, nó . . . giết Trung Tướng hay sao?”
Tướng Đức đã khẳng khái trả lời, không có vẻ mát chút nào hết:
“SINH VI TƯỚNG, TỬ VI THẦN!
Khi còn sống thì goa làm Tướng, có chết đi thì goa cũng thành Thần, sợ chi cái tụi gủy (quỷ) này!
Hồi còn cầm quân đánh VC, goa cứ đem quân đi gọm tụi nó lại một chỗ, rồi kêu pháo binh bắn tụi nó tan nát ra! Trận nào không gom được tụi nó, goa kéo lính về nghĩ khoẻ, chẳng chết người nào hết! Chỉ tiếc rằng hồi đó goa gom tụi nó hổng hết, để nay mới bị như dzầy!"
Hào hùng thay lời nói của Tướng Dương Văn Đức!
Trong chốn tù tội, có những ai dám viết ra những giòng chữ ngạo mạn, chửi bọn VC như Tướng Đức đã làm?
Tính mạng đang ở trong tay bọn VC khát máu, đã có bao nhiêu người đã ngang nhiên trả lời bọn VC, như Tướng Đức đã trả lời bọn chúng?
Tôi nghe xong câu chuyện, cho rằng Tướng Đức xứng đáng được duyệt xét và chấp nhận là . . . “Đã phục vụ Tổ Quốc Việt Nam Cộng Hoà”.
Tiếc rằng Tướng Đức đã không có dịp qua định cư tại Úc.
Bọn VC không dám giết Tướng Đức ở trại tù cải tạo, chúng đã thả ông ra và tìm cách giết ông một cách lén lút, rất là hèn hạ. Chúng đã đã cho người đi rình mò và đánh chết ông, dìm xác ông ở dưới cầu Hàng Xanh.
Nguyễn Khắp Nơi – Nguyen Everywhere.
http://batkhuat.net/tl-tuong-dvd.htm