Chuyện ngày 1 thang 7 2012
Xin
viết bài này kính tặng những người con yêu nước vô danh của dân tộc
Việt- những người đã đang và sẽ tiếp tục xuống đường vì lòng yêu nước
tha thiết không cần danh tiếng, những em sinh viên vì đi biểu tình mà bị
đuổi học trong thầm lặng, không ai đứng ra lên tiếng bảo vệ và can
thiệp. Đất nước Việt Nam mấy ngàn năm được kiến tạo phần lớn là nhờ vào
những con người vô danh như thế...
*
Hưởng ứng lời kêu gọi của ngài đệ
ngũ Tăng thống Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất, Hòa thượng Thích
Quảng Độ, anh chị em chúng tôi từ Quảng Nam khăn gói lên đường vào Sài
Gòn biểu tình chống Trung Quốc cưỡng chiếm hai quần đảo của Việt Nam là
Hoàng Sa năm 1974, và Trường Sa năm 1989.
Chúng tôi tham gia biểu tình để
phản đối Trung Quốc bắn giết ngư dân Việt Nam trên vùng biển Việt Nam,
phản đối Trung Quốc mời thầu các lô dầu khí trên thềm lục địa Việt Nam.
Anh chị em chúng tôi chỉ muốn dùng số đông trên đường phố nhằm: áp lực
chính quyền Hà Nội cương quyết hơn trong các hồ sơ liên quan đến biển
Đông; đánh động dư luận quốc tế về mối hiểm họa từ Trung Quốc, nhờ sự
quan tâm và can thiệp của họ vào vấn đề biển Đông nhằm đảm bảo tự do lưu
thông hàng hải.
Sáng ngày 1 tháng 7, chúng tôi
gồm 6 thành viên: Huỳnh Thục Vy cùng chồng là Lê Khánh Duy, Huỳnh Khánh
Vy cùng chồng là Đỗ Minh Đức, Huỳnh Trọng Hiếu và bạn là Tống Vy Trầm
Hương.
Khoảng 7h sáng, chúng tôi rời khu
trọ để đến công viên 30/4, thì phát hiện có khoảng 4 người lạ mặt đã
canh cửa phòng trọ anh Duy từ sớm. Họ bám theo chúng tôi và liên tục
thông tin cho nhau để theo dõi trên từng chặng đường. Sau này, khi bị
bắt vào đồn công an, tôi mới biết họ theo dõi mình kể cả khi vào quán
bún bò. Biết mình đang bị theo dõi, chúng tôi chia thành 3 nhóm và hẹn
nhau ở nhà thờ Đức Bà.
Đúng 7h30 chúng tôi đã có mặt tại
công viên 30/4, gần nhà thờ Đức Bà. Chúng tôi mặc áo No U, cầm biểu ngữ
đi dạo xung quanh công viên để thu hút những ai có cùng tấm lòng với
đất nước. Tại đây, có rất nhiều bạn trẻ yêu nước cùng tham gia với chúng
tôi. Đoàn người tiếp tục dạo quanh công viên 30 tháng 4, mỗi lúc số
lượng người gia nhập nhóm càng đông hơn. Đặc biệt đáng chú ý và cảm động
là trong đoàn chúng tôi có sự tham gia của hai nhà sư mặc nâu sồng. Một
vị đã lớn tuổi, râu tóc bạc, dáng đi chậm chạp yếu ớt. Giờ tôi mới biết
vị tăng sĩ này ở chùa Hòa Khánh, trước năm 1975, ông là tiến sĩ làm
việc trong Lò phản ứng hạt nhân Đà Lạt.
Đoàn người tiếp tục tuần hành
được 30 phút. Đột nhiên, từ tứ phía, lực lượng công an chìm nổi và cả
lực lượng quản lý đô thị hùng hậu đã xông vào tóm lấy chúng tôi. Họ tóm
tóc chị Thục Vy rồi bẻ ngược tay lại phía sau đẩy vào trong xe. Chồng
của chị Vy là anh Lê Khánh Duy lao vào bảo vệ thì bị họ bẻ cổ, đánh túi
bụi vào đầu, vào mặt và cố tách anh ra. Còn tôi bị họ giật mất tấm biểu
ngữ ghi: “Đàn áp biểu tình chống Trung Quốc là phản quốc” rồi bị bẻ ngặt
tay ra sau đẩy lên xe. Cùng lúc đó, chị Khánh Vy và anh Minh Đức cũng
xông vào và cũng bị họ lôi lên xe.
Chúng tôi dùng hết sức để phản kháng và hô lớn: “Hoàng Sa- Trường Sa-Việt Nam”, “Các anh có phải người Việt Nam không?”…
Nhưng họ quá đông, tôi nhanh chóng bị tóm vào xe. Vừa lọt vào trong,
tôi nhận ra một tên công an đang nắm tóc chị Thục Vy giật mạnh trong
tiếng la thất thanh, tôi vùng lên đẩy anh ta ra và chỉ vào mặt tên công
an hỏi: “Anh có phải là người Việt Nam không”. Ngay lúc đó, hắn
ta chuyển sang đối phó với tôi, tôi bị hai tên công an khác xô ngã bổ
nhào lên người chị hai tôi khi chị chưa kịp đứng lên. Thuận tay, tên
công an liền bóp cổ tôi ghì chặt xuống sàn, cả trọng lượng của tôi đè
lên người chị hai. Tôi lại nghe thấy tiếng kêu thất thanh, lúc đó anh
Duy nhảy vào kéo tên công an ra và tôi với chị hai vùng dậy thoát ra
khỏi xe khi cửa chưa kịp đóng và hô to “Hoàng Sa- Trường Sa-Việt Nam”.
Tôi dùng thân hình chặn cánh cửa
chiếc xe 16 chỗ không cho họ đóng lại, ba bốn tên công an cố sức đẩy
cánh cửa vào làm cho cánh tay tôi đau buốt, tôi vẫn đứng chặn cánh cửa
xe và miệng hô to “Hoàng Sa Trường Sa là của Việt Nam”, “Đàn áp biểu tình là phản quốc”, “Phản đối việc trấn áp biểu tình”. Anh Duy cũng vùng lên để thoát ra khỏi xe và hô to trong nước mắt: “Mất nước rồi các anh ơi”. Anh Đức cũng nhoài người ra khỏi xe la lớn: “Tại sao các anh phải làm thế, chúng ta là người Việt Nam mà”.
Tôi đẩy bọn công an ra khi họ nắm lấy cổ tôi và la lên: “Các anh là những kẻ phản quốc”. Mấy tên công an hét vào mặt tôi: “Mày vào xe không tau sẽ đánh mày”.
Tôi hướng mắt về phía họ để phân bua điều hơn lẽ thiệt, nhưng ánh mắt
họ vô cảm. Một sự vô cảm đáng sợ! Tên an ninh thường phục mặc áo màu
vàng xông vào đấm mạnh vào đầu tôi khiến tôi choáng váng, lảo đảo. Lúc
đó, anh Duy cũng nhiều lần bị đánh vào mặt, vào đầu. Tôi nhận thấy vài
người trong đoàn người tụ tập ở đó đã bật khóc.
Vì chiếc xe khá nhỏ nên chúng
tôi, hết người này đến người khác, xông ra hô lớn, bọn công an khống chế
người này thì người kia thoát ra. Trong lúc mọi việc diễn ra hỗn loạn,
có ba tên công an, hai người bẻ ngoặc hai tay bạn tôi là Tống Vy Trầm
Hương ra sau, một người khác bóp cổ quăng lên xe. Chị Khánh Vy hoảng hốt
xông vào bảo vệ Hương thì bị hai ba tên công an khác tống luôn vào xe.
Tôi vẫn tiếp tục chặn cửa ra vào để mọi người thuận tiện hô. Tiếng la ó
khi bị bẻ tay, bẻ cổ, hòa với tiếng hô thất thanh, tiếng người đứng xung
quanh làm cho không khí trở nên vô cùng căng thẳng.
Dằng co khoảng 20 phút thì chúng
tôi nhận ra nhóm của luật gia Lê Hiếu Đằng, giáo sư Tương Lai, ông Hồ
Cương Quyết cũng có mặt tại chỗ. Nhiều cô chú bác đã rất bức xúc và xông
vào muốn cứu chúng tôi nhưng lực lượng an ninh và trật tự đô thị quá
đông.
Công an nhận thấy, để đưa 6 người
chúng tôi lên chiếc xe 16 chỗ thật khó khăn nên họ đã điều động chiếc
xe bus nhiều chỗ, có cửa rộng hơn để dễ đối phó. Họ tóm lấy chúng tôi và
kéo lên xe trước sự chứng kiến của đông đảo người dân Sài Gòn. Đến lúc
này, anh chị em chúng tôi đã mệt đứt hơi, không thể phản kháng được nữa
nên đành ngồi yên trên xe để bị đưa đi.
Tôi, chị Thục Vy, anh Duy, Trầm
Hương, và cô bé Tiên bị đưa lên xe lớn còn chị Khánh Vy và anh Minh Đức
bị đưa vào xe nhỏ. Khi xe chuẩn bị lăn bánh, luật gia Lê Hiếu Đằng nhảy
ra chặn đầu xe lại la lớn: “Các ông giết tôi đi, các ông giết tôi đi” nhưng bọn công an đã kéo ông ra khỏi lòng đường.
Ở trên xe, chúng tôi tiếp tục hô
“Hoàng Sa - Trường Sa”, tôi mở cửa hông xe để nhoài đầu ra ngoài hô lớn
thì bị tên an ninh mặc áo thun màu vàng lôi vào bóp cổ. Chị Thục Vy và
anh Duy xông vào phản ứng quyết liệt nhưng tên an ninh vẫn liên tục bóp
cổ tôi (sau khi được thả, tôi về nhà ba ngày nói không thành tiếng),
những tên khác đánh anh Duy và chị Vy trên suốt đoạn đường từ công viên
về trụ sở công an phường Cô Giang.
Chị Thục Vy và anh Khánh Duy bị
đưa vào trụ sở công an phường Cô Giang. Tôi, Trầm Hương và Tiên bị đưa
vào công an phường Cầu Kho. Anh Đức và chị Khánh Vy bị công an chở đi
đâu lúc đó chúng tôi không biết.
Tại trụ sở công phường Cầu Kho,
ba người chúng tôi bị chia ra mỗi người một phòng. Một mình tôi làm việc
với trên 10 tên công an phường dưới sự chỉ đạo của những nhân viên an
ninh mặc thường phục. An ninh thường phục chỉ ngồi im lặng và theo dõi
buổi làm việc. Tôi nhận thấy rằng, cứ sau một người nói chuyện mềm dẻo
thì có một người khác xông vào hăm dọa dùng vũ lực với tôi. Tôi tuyên bố
tuyệt thực để phản đối việc bắt giam trái phép của cơ quan công an.
Nhưng khi tôi yêu cầu được uống nước thì họ từ chối thẳng thừng. Tôi đã
phản đối gay gắt và họ buộc phải nhượng bộ sau đó. Lực lượng công an tại
phường Cầu Kho thay phiên nhau yêu cầu tôi làm việc khiến tôi vô cùng
mệt mỏi sau buổi sáng giằng co căng thẳng. Tôi nhiều lần yêu cầu được
nghỉ ngơi nhưng họ tìm mọi cách để quấy rối, khủng bố tinh thần tôi.
9h tối ngày 1 tháng 7, cơ quan
công an phường Cầu Kho yêu cầu tôi giao nạp tất cả các loại thiết bị
điện tử. Lúc đó, tôi chỉ có một chiếc điện thoại di động Nokia X6 (được
anh rể tặng), và tôi từ chối giao nạp vì quyền thư tín và quyền bảo về
tài sản cá nhân bất khả xâm phạm. Sau một hồi bị đe dọa, tôi vẫn cương
quyết bảo vệ tài sản cá nhân của mình thì có hai tên an ninh thường phục
xông vào bẻ cổ tôi. Cổ tôi bị bóp ngặt khiến người tôi bất động, họ kéo
lôi nằm lơ lửng trên chiếc ghế chỉ còn đứng bằng hai chân sau. Hai
người khác xông vào móc trong túi của tôi chiếc điện thoại và sau đó họ
để tôi nằm sóng soài trên nền. Tôi bị họ bẻ cổ rất mạnh nên cổ tổn
thương, về đến nhà tôi không thể ăn được mặc dù rất cố gắng, vài hôm sau
tôi mới bớt đau.
Đến 11h30 đêm hôm đó, tôi được họ
cho về khi trong túi không có điện thoại để gọi về nhà. Lúc hai bên
giằng co, tiền bạc và giấy tờ tùy thân của tôi bị thất lạc. Bụng bị đói
cồn cào vì không được ăn uống. Tôi phải tìm cách xin xe về đến nhà.
Tiên, một cô gái xinh xắn, yêu
nước, và nhân hậu đã bị bắt lên xe khi cố gắng xông vào cứu chúng tôi.
Cô ấy chỉ được thả trước tôi nửa tiếng. Tống Vy Trầm Hương được thả ra
cùng lúc với tôi.
Lúc về đến chỗ trọ, chúng tôi
thấy anh Duy và chị Thục Vy đã ở đó với thân thể thâm tím và mặt mày xơ
xác. Và được biết, họ đã thả anh Minh Đức và chị Khánh Vy ngay sáng hôm
đó.
Tôi viết bài này để tố cáo những
hành vi vi phạm nhân quyền trắng trợn của công an phường Cầu Kho, phường
Cô Giang và cả lực lượng an ninh thành phố Sài Gòn đối với anh chị em
tôi. Qua đó, cũng minh chứng cho công luận thấy rõ bộ mặt phản quốc của
chế độ Cộng Sản VN. Đồng thời, tôi muốn đánh động với công luận về
trường hợp, những người mới tham gia biểu tình, bị đàn áp nhưng không
được công luận nhắc đến.
Bé Tiên và Trầm Hương cùng sát
cánh bên chúng tôi suốt cuộc giằng co và cả trên đồn công an, họ đã vô
cùng can đảm khi phải đối phó với lực lượng an ninh lên đến cả trăm
người. Gia đình chúng tôi đã quen đối phó với những khủng bố, đàn áp của
công an CSVN từ hai mươi năm trước, khi ba tôi bị bắt và tuyên án tù vì
viết văn. Tuy nhiên, đối với những người con gái tuổi mới đôi mươi như
Tiên và Trầm Hương thì đây quả là một áp lực vô cùng to lớn. Xin được
nghiêng mình trước sự dũng cảm mà Trầm Hương và Tiên đã thể hiện.
Đây là những gương mặt hoàn toàn
mới trong cuộc biểu tình yêu nước ngày 1/7 tại Sài Gòn. Họ đã cùng chúng
tôi thể hiện lòng yêu nước, đấu tranh cho sự toàn vẹn lãnh thổ Việt Nam
nhưng công luận không biết họ là ai. Họ có thể sẽ gặp nguy hiểm trước
khi được mọi người biết đến và bảo vệ.
Các cơ quan truyền thông cần có
sự lên tiếng kịp thời để bảo vệ những gương mặt yêu nước mới tham gia
này. Đây là cách hiệu quả nhất để nói với nhiều người chưa tham gia hoặc
những người còn đang phân vân, dè dặt rằng: họ không đơn độc, họ sẽ
được an toàn và truyền thông luôn đứng bên cạnh họ khi tham gia biểu
tình.
Nếu chúng ta không có sự truyền
thông rộng rãi, công bằng và không quá chú trọng đến việc đánh bóng tên
tuổi cá nhân, chúng ta sẽ khó có thể có được những phong trào xã hội
rộng lớn trong tương lai. Điều này sẽ là một cản trở vô cùng lớn đối nỗ
lực bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ và dân chủ hóa đất nước.
Huỳnh Trọng Hiếu xin viết bài này
kính tặng những người con yêu nước vô danh của dân tộc Việt- những
người đã đang và sẽ tiếp tục xuống đường vì lòng yêu nước tha thiết
không cần danh tiếng, những em sinh viên vì đi biểu tình mà bị đuổi học
trong thầm lặng, không ai đứng ra lên tiếng bảo vệ và can thiệp. Đất
nước Việt Nam mấy ngàn năm được kiến tạo phần lớn là nhờ vào những con
người vô danh như thế. Xin đa tạ!
Tam Kỳ ngày 10 tháng 7 năm 2012