Thac Bản Giốc có còn phần nào của VN như đảng cộng sản tuyên truyền không ?
Món quà nửa triệu đô cho thác Bản Giốc
Tiến sĩ Phạm Ngọc Cương (Toronto, Canada) có ý định tặng Cao Bằng món quà nửa triệu đô để sửa sang chỉnh trang cảnh quan khu du lịch thác Bản Giốc, nhưng không được vì nghe nói nó vướng hiệp định “khai thác chung” đã ký kết giữa hai bên Việt- Trung.
Tại sao bên Trung Quốc thì sạch đẹp, khang trang mà phía Việt Nam lại nhếch nhác luộm thuộm? Đó là điều Phạm Ngọc Cương thắc mắc mãi trong chuyến về nước ghé thăm thác Bản Giốc vừa qua.
Từ thực tế này, Cương nảy sinh ý tưởng: tại sao không sửa sang, chính trang làm sạch lại khu du lịch cảnh quan kỳ vĩ này?
Sống ở Toronto, nhiều lần ngắm nhìn thác nước Niagara hùng vĩ vắt ngang Canada- Hoa Kỳ, giờ tận mắt chứng kiến cảnh nhem nhuốc của Bản Giốc anh không chịu nổi. Cái gì đó như là sự xấu hổ, có gì đó như khuôn diện quốc thể đang bị xem thường.
Anh chủ động tìm gặp quan chức tỉnh Cao Bằng (nghe nói gặp được Phó Chủ tịch tỉnh) đề đạt nguyện vọng muốn tặng món quà nửa triệu đô (từ nguồn cá nhân và vận động bà con Việt kiều Canada) giúp tỉnh sửa sang chỉnh trang lại cảnh quan khu du lịch này. Những dãy lều bạt nhem nhuốc phải được thay bỏ, những chiếc cầu tre phải được làm lại, ngay cả những hàng quán, con đường cũng phải làm lại sạch sẽ và tươm tất hơn. Chưa xây dựng đồ sộ gì được thì ít nhất cũng phải làm cho cảnh quan thác Bản Giốc sạch đẹp. Sau này nếu cần thiết đầu tư cho những hạng mục lớn hơn, Cương sẽ lo vận động tìm nguồn tiếp.
Nhưng món quà ấy đã không trao được. Nghe bảo không được chỉnh trang xây dựng gì do vướng nội dung hiệp định “khai thác chung” đã ký kết giữa hai bên Việt- Trung. Cương bảo anh nghe vị quan chức nọ kể rằng mỗi lần bên mình sửa soạn xây dựng cái gì là lập tức bên đó họ kéo sang phá!
Không biết nội dung bản hiệp định ấy là gì, tại sao trên phần lãnh thổ mình lại không được (hoặc không dám) xây dựng, không dám… làm sạch? Tại sao mình không nhưng phía Trung Quốc lại được, một bên thì sạch đẹp khang trang, một bên thì nhếch nhác bẩn thỉu?
Phạm Ngọc Cương vừa chào tôi để bay về lại Canada cách đây 2 tiếng. Giờ anh đang bay trên trời. Không biết lúc này Cương đang nghĩ gì, liệu có còn cảm giác trì nặng khi nghĩ về món quà nửa triệu đô không trao được cho Bản Giốc?
Tôi hiểu tâm trạng của anh bởi đã từng ngao du gần 2 tháng trời khắp Canada, đất nước mà đến từng chỗ đi ỉa cũng ngăn nắp sạch đẹp thơm tho. Vậy mà ở tổ quốc mình, cái danh thắng “khuôn diện quốc thể” kia lại nhem nhuốc bẩn thỉu đến vậy, có muốn làm sạch cũng không dám?
Toàn cảnh thác Bản Giốc
Những chiếc bè tre ọp ẹp, phía sau, bên kia bờ là những khu nhà nghỉ, khách sạn và dịch vụ đồ sộ sầm uất của Trung Quốc
Phần phía Việt Nam là những dãy lều quán nhếch nhác
Tiến sĩ Phạm Ngọc Cương (ngoài cùng bên phải) cùng nhà văn Hoàng Minh Tường và Trương Duy Nhất tại Toronto, Canada.