lundi 2 avril 2012

Xin đừng trách chúng tôi!

02/04/2012

Một Cô Gái Trẻ
-
Một Cô Gái Trẻ vừa gởi đến một bài viết rất cảm động. Xin được đăng lại nguyên văn.
Tôi là một cô gái trẻ, ngàn lần không được như bốn chị xinh đẹp từ trong ra ngoài như bác đã vinh danh. Tôi ở trong số đông những cô gái “làm ra gam tối trong bức tranh toàn cảnh của xã hội vốn đang không mấy sáng sủa“. Dĩ nhiên tôi không phải là những cô gái đi làm nô lệ tình dục, tôi ở trong số những cô chỉ biết lo ăn diện và vui chơi trác táng để quên đời.

Đời nầy nó nghiệt ngã quá bác ạ! Xã hội nầy nó xuống cấp hết mức rồi bác ạ! Bạn bè tôi có học hành, có nghề nghiệp nhưng không có ngoại hình thì xin việc rât khó, khó ngay ở những công việc chẳng liên quan gì đến ngoại hình. Những đứa có chút ngoại hình thì được nhận vào làm việc dễ hơn, nhưng đổi lại dễ bị xếp, bị chủ lợi dụng để biến thành nô lệ tình dục. Đọc báo về vụ Sầm Đức Xương, ngay học sinh trong trường do ông làm hiệu trưởng mà đứa nào xinh đẹp liền bị ông lợi dụng. Khốn nạn là lợi dụng rồi lại còn lập đường dây đưa lên cung phụng các quan chức cấp trên, mà chúng nó chỉ là những đứa trẻ còn ở tuổi học sinh chỉ bằng tuổi con cháu của mấy lão ấy mới khốn nạn chứ.
Những cô gái ở quê thiếu học thì thôi khỏi nói. Tội nghiệp các bạn ấy. Ở lại quê nhà làm nông rồi lấy một anh trai trẻ quê làng là cuộc đời dễ khốn nạn. Các anh ấy thì trên 90% chỉ biết say sưa nhậu nhẹt suốt ngày, họ cũng chẳng có lý tưởng gì để sống, chẳng biết thú vui gì ngoài chuyện tìm vui qua bia rượu. Thế là các bạn ấy phải tìm đường cứu gia đình, cứu bản thân. Hoặc tìm đường lấy chồng ngoại, hoặc lao lên thành phố đi làm mọi chuyện miễn kiếm được tiền dễ dàng. Mà chuyện gì dễ hơn với các cô gái trẻ không học hành nghề nghiệp ngoài chuyện bán cái tự có.
Chúng tôi ở thành phố có điều kiện hơn, tiếp xúc thông tin nhiều hơn nên hiểu biết hơn. Tuy nhiên đó cũng là con dao hai lưỡi. Báo chí tràn ngập những hình ảnh các cô gái chân dài, các cô gái ngực to, các cô gái ăn mặc hở hang, các cô gái lộ hình sex… mà các cô ấy lại được o bế, có xe hơi xịn để đi, có villa to đẹp, báo chí lại chụp ảnh khoe đến những phòng ngủ xa hoa lộng lẫy của họ thì làm sao chúng tôi không nhìn vào đó mà không thèm muốn được, không bị tác động. Nhiều bạn tôi có chút nhan sắc là cố bắt chước các cô ấy.
Rồi qua thông tin chúng tôi cũng biết về tình hình đất nước, lại thấy toàn chuyện bi quan, đen tối. Quan chức thì tham ô hối lộ, bằng cấp giả, mua quan bán chức, dâm ô đồi trụy mà lúc nào cũng cao giọng dạy đạo đức, dạy yêu nước. lại yêu nước theo kiểu XHCN mới kinh hãi chứ. Nghe ở đâu cũng một công thức sáo mòn, ngay họ nói cái gì họ cũng không hiểu bảo sao chúng tôi hiểu, chúng tôi thích. Hầu hết tuổi trẻ chúng tôi nghe đến chuyện chính trị, chuyện yêu nước của các ông ấy là muốn ói mửa. Tuy nhiên cũng có đứa vào đoàn, vào đảng chi đó nhưng thật ra là vào để được lên chức lên lương chứ chúng cũng chẳng biết lý tưởng CNXH là cái chi chi.
Qua thông tin, qua bạn bè chúng tôi cũng biết có những người yêu nước, có những bạn quan tâm đến thời cuộc, quan tâm đến Hoàng Sa Trường Sa như các chị Vy, Tiến, Nhân, Hạnh cũng muốn xuống đường nói lên khát vọng thực sự của mình, cũng muốn phản đối bọn xâm lược. Nhưng eo ơi! thấy cảnh đàn áp biểu tình một cách ghê rợn trên mạng thì chúng vãi hết ra quần. Hơn nữa tôi cũng có vài người bạn vì tham gia biểu tình chỉ có một lần ở Tp HCM mà cuộc đời trở nên khốn đốn. đi đâu cũng có người theo dõi, bị bất ngờ tông xe, bị du côn hăm dọa, bị cơ quan hoặc địa phương làm khó dễ đến hết đường sống.

Thế là tuổi trẻ chúng tôi biết làm gì trong một xã hội nhiễu nhương xuống câp cùng cực nầy. Lao vào đường ăn chơi cho quên đời bác ạ! Bọn con trai cũng thế. Chúng nó chỉ còn biết làm những chuyện phá phách cho tiêu bớt năng lượng tuổi xuân: đua xe, đánh lộn, vùi đầu vào mạng xem phim sex, chơi game… rồi gái gú, thuốc lắc, hút sách thế là tiêu đời. Bọn con gái chúng tôi thì nhẹ hơn, chỉ đua đòi ăn diện, vui chơi trác táng trong các quán bar và tệ hơn thì tìm cách thỉnh thoảng bán cái tự có để kiếm thêm. Đứa nào ngu dại đi vào đường bán trôn chuyên nghiệp thì tiêu đời, nhưng đó là gái quê, chứ gái thành phố thì khôn hơn, có bán thì bán cao cấp hơn, kín đáo hơn.
Đời nó như thế, xã hội nó như thế, chúng tôi lại quá yếu đuối, bất lực biết làm sao? Đừng trách chúng tôi.
Đọc bài viết của bác tôi ngưỡng mộ bốn chị ấy lắm. Các chị ấy cũng giống như chúng tôi sao lại đủ dũng cảm để dấn thân vào con đường khó.
Các chị ấy lại có nhan sắc, có học, thừa sức tìm tấm chồng giàu… Mà thôi có các chị ấy thì phụ nữ Việt Nam mới bớt tủi hổ, người ta mới nhìn vào thấy phụ nữ ta không chỉ toàn là gái bán dâm.

Một Cô Gái Trẻ