mercredi 9 mars 2011

Đỗ Nam Hải





“Trong những ngày qua, công an Việt Nam tại Sài Gòn đã dấn thêm một bước nữa trong việc bao vây, theo dõi, xách nhiễu tôi: nếu như trước đó họ chỉ thiết lập các tổ chốt xung quanh nhà tôi suốt ngày đêm, tôi đi đâu thì họ đi theo đó và khi xét thấy cần phải phá đám thì họ mới ra tay. Thì nay, họ biến ngay nhà tôi thành cái nhà tù mà không cần phải có lệnh bắt giam hay lệnh quản chế nào…”
Thành phố Sài Gòn, ngày8/3/2011.
Kính gửi:
-        Các cơ quan truyền thông.
-        Đồng kính gửi Quý vị và các bạn quan tâm.
Tên tôi là: Đỗ Nam Hải – Sinh năm 1959 tại Hà Nội.
Nghề nghiệp: Kỹ sư kinh tế ngân hàng.
Chỗ ở hiện tại: 441 Nguyễn Kiệm–P.9– Q.Phú Nhuận– Sài Gòn.
Tôi viết thư này gửi tới công luận để kể lại việc công an Việt Nam tại Sài Gòn trong thời gian qua lại giở thêm trò hèn hạ hơn đối với tôi. Cụ thể như sau:
Ngày 24/2/2011 tôi nhận được Giấy Mời đi làm việc, do ông Đoàn Duy Thanh, thượng tá, Phó trưởng công an Quận Phú Nhuận ký ngày 23/2/2011, yêu cầu tôi: “Đúng 7 giờ 30 ngày 25/2/2011 có mặt tại Trụ sở công an Q. Phú Nhuận – số 181 Hoàng Văn Thụ, P.8, Q. Phú Nhuận để hỏi một số việc liên quan đến ông”. (đính kèm).
Cũng cần phải nhắc lại rằng: trong suốt hơn 7 năm qua, tính từ ngày 6/8/2004 đến nay (là ngày mà lần đầu tiên tôi phải đi làm việc với Cục A.42 – Bộ công an) thì những tờ Giấy Mời hay Giấy Triệu Tập kiểu này, tôi đã nhận được hàng trăm cái. Và ông Đoàn Duy Thanh cũng chính là người đã cùng một viên công an dưới quyền khác xộc đến nhà tôi vào buổi chiều ngày 7/4/2006 để niêm phong chiếc máy tính của tôi. Sau khi họ tìm thấy ở trong đó bản dự thảo Tuyên Ngôn Dân Chủ Việt Nam 2006 (sau này là Tuyên Ngôn 8406), do tôi gửi đi qua Internet, vào lúc 9 giờ sáng cùng ngày. (lúc đó ông Thanh là trung tá, Phó Ban An Ninh Nhân Dân – Công an quận Phú Nhuận).
Cũng như những lần trước đó, tôi cương quyết không chịu tự đi làm việc với họ và dỹ nhiên, họ cũng quyết không để cho tôi yên: khoảng 8 giờ sáng thứ 6, ngày 25/2/2011, khi tôi đang trên đường đi làm thì bị một nhóm 4-5 công an mặc thường phục chặn xe máy tôi lại. Họ yêu cầu tôi về Trụ sở công an Q. Phú Nhuận để “làm việc”. Tôi nói với cậu trưởng nhóm chặn bắt: “Thủ trưởng của các cậu hết việc làm rồi hay sao mà cứ diễn mãi cái trò nhố nhăng và lố bịch này với tôi và những người đấu tranh khác như tôi? Chẳng lẽ tiền bạc của nhân dân, tài nguyên của quốc gia bị vơ vét là để nuôi cái bộ máy công an trị ăn hại, đái nát này hay sao? Tôi không biết là các cậu có xót ruột hay không chứ tôi thì rất xót ruột. Chuyện bội chi ngân sách, rồi lạm phát gia tăng, giá cả leo thang,… làm khốn cùng, tủi nhục biết bao người dân Việt Nam xét cho cùng là từ đây mà ra, chứ còn từ đâu nữa.”.
Cậu trưởng nhóm nói với tôi: “Thôi anh Hải cứ vui lòng về Quận làm việc đi. Có gì về đó anh nói với các ông ấy chứ tụi em thì cũng chỉ biết làm theo lệnh thôi.”. Biết có nói nữa cũng bằng thừa, tôi buộc lòng phải đi về Trụ sở công an Q. Phú Nhuận. Và sự đàn áp của công an trong suốt 12 ngày qua, tính từ ngày 25/2/2011 đến nay, đối với tôi là như sau:
-        Ngày 25/2/2011 bị tạm giữ trái phép 14 tiếng đồng hồ, từ 8 giờ sáng đến 10 giờ đêm.
-        Ngày 26/2/2011 khi tôi vừa ra khỏi cửa thì bị một nhóm công an mặc thường phục đẩy vào nhà, không cho đi. Buổi chiều có 3 công an của phòng PA.35 – Công an Tp. Hồ Chí Minh và công an Q. Phú Nhuận là những vị khách không mời mà đến, xộc thẳng vào nhà tôi “ám” 3 tiếng đồng hồ.
-        Ngày 27/2/2011 (chủ nhật) bị giữ trái phép 7 tiếng, từ 10 giờ sáng đến 5 giờ chiều.
-        Ngày 1/3/2011 bị giữ trái phép 9 tiếng, từ 8 giờ sáng đến 5 giờ chiều, đều tại Trụ sở công an Q. Phú Nhuận.
Tất cả những ngày còn lại, hễ cứ thấy tôi dắt xe gắn máy ra khỏi nhà thì liền bị một nhóm gồm 2 – 3 công an mặc thường phục xộc ngay đến, họ quây lấy xe tôi khiến tôi không sao đi đâu được. Họ thường chốt tại 2 nơi: thứ nhất là tại số nhà 430 Nguyễn Kiệm, đối diện với nhà tôi – nơi có điểm rửa xe gắn máy và quầy bán báo. Thứ 2 là tại đầu con hẻm số 429 Nguyễn Kiệm, cách nhà tôi 6 căn. Bất cứ ai dù là lạ đi qua, nếu chỉ cần để ý một chút là cũng nhận ra họ ngay. Những người trong gia đình tôi cùng hàng trăm gia đình khác xung quanh, bạn bè và đồng nghiệp của tôi thì đã biết quá rõ những chuyện như thế này trong suốt bao năm qua.
Khi chặn tôi lại, họ nói: “Thôi anh Hải “vui lòng” quay vào nhà nghỉ đi, nếu bây giờ anh mà ra đường thì tụi em buộc lòng phải đưa anh về công an quận theo lệnh.”. Tôi nói lại: “Các cậu này nói lạ nhỉ, tôi còn phải ra ngoài làm ăn sinh sống chứ ở nhà để mà “nghỉ” là nghỉ thế nào? Tôi thành thực khuyên các cậu điều này: các cậu còn trẻ, vì vậy các cậu nên tìm việc khác mà làm đi, chứ làm cái nghề công an chuyên đi đàn áp người lương thiện như thế này là bất nhân, thất đức lắm. Rồi cái luật nhân – quả nó vận ngay vào các cậu đấy.”. Mỗi khi tôi nói như vậy thì thường là họ im lặng và vẫn quyết tâm làm theo “lệnh”. Thế nhưng cũng có khi, một cậu nào đó trong nhóm nói lại: “Thì bọn em cũng chỉ biết làm theo lệnh thôi chứ nhiều khi phải đối xử với anh Hải như vậy, tụi em cũng rất bức xúc nhưng cũng không biết làm sao.”.
Như vậy là trong những ngày qua, công an Việt Nam tại Sài Gòn đã dấn thêm một bước nữa trong việc bao vây, theo dõi, xách nhiễu tôi: nếu như trước đó họ chỉ thiết lập các tổ chốt xung quanh nhà tôi suốt ngày đêm, tôi đi đâu thì họ đi theo đó và khi xét thấy cần phải phá đám thì họ mới ra tay. Thì nay, họ biến ngay nhà tôi thành cái nhà tù mà không cần phải có lệnh bắt giam hay lệnh quản chế nào.
Vì vậy, ngày 3/3/2011 tôi đã nhắn tin cho ông Nguyễn Văn Tâm (số điện thoại di động: 0908.140.545), một viên sỹ quan cấp tá thuộc Phòng PA.35 – Công an Tp. Hồ Chí Minh – người đã làm việc với tôi hàng trăm lần từ năm 2005 đến nay như sau: “Công an các ông suốt một tuần qua chơi cái trò xấu xa, bỉ ổi với tôi quá, ông Tâm ạ!”. Hôm sau, ông ta nhắn lại: “Những gì chúng tôi thực hiện là nhằm giúp anh cơ hội và lý do chính đáng để rời khỏi “Phong trào dân chủ” mà không áy náy và làm mất sỹ diện của anh. Đến lúc nào đó, anh sẽ cảm ơn tôi.”. Tôi nhắn lại: “Không! Tất cả chỉ càng làm cho tôi quyết tâm hơn trong đấu tranh dân chủ mà thôi! Nếu tôi có ý dừng lại thì đã dừng lâu rồi.”.
Đó là một số việc diễn ra ngoài đồn công an. Còn khi buộc phải về đồn thì câu chuyện đấu tranh của tôi với họ thường diễn ra như sau: Phòng họp B – Công an Q. Phú Nhuận, lầu 1, nơi nhìn ra đường Hoàng Văn Thụ có sức chứa khoảng 40 – 50 người, nhưng chỉ có tôi và một nhóm 5 – 6 viên công an thuộc Phòng PA.35 – Công an Tp. Hồ Chí Minh và “Đội an ninh nhân dân” – Công an Q. Phú Nhuận. Vì đã xác định từ trước nên tôi luôn đem theo sách, báo trong cốp xe rồi ghé qua đường mua bánh mỳ và nước uống. Phần lớn thời gian bị công an tạm giữ trái phép tại đây, tôi dành để đọc sách, báo hoặc kê 4 chiếc ghế nằm ngủ.
Tuy nhiên, theo đúng “thủ tục” thì họ cũng tiến hành ghi ghi chép chép vào những tờ “Biên bản làm việc” và hỏi tôi câu này, câu kia. Chúng liên quan đến những bài viết, bài trả lời phỏng vấn của tôi với báo, đài bên ngoài hoặc những bản văn của Khối 8406 mà tôi là một người trong Ban điều hành lâm thời. Tôi nói với họ: “Tôi không có trách nhiệm phải trả lời những câu hỏi vớ vẩn đó của các ông và cũng không ký vào bất cứ tờ Biên bản làm việc nào do các ông lập ra đâu. Vì vậy, các ông đừng có viết làm gì cho mất công.”. Họ nói: “Anh Hải viết gì, nói gì thì chúng tôi cũng biết cả. Việc anh làm thì anh nhận chứ anh sợ hay sao mà không dám nhận, không dám trả lời chúng tôi?”.
Tôi nói: “Vấn đề ở đây không phải là tôi sợ hay không sợ. Vì nếu sợ thì tôi đã không dám dấn thân như thế này. Vấn đề nằm ở chỗ: nếu tôi trả lời các ông hoặc nếu tôi đồng ý ký vào những tờ Biên bản làm việc do các ông lập ra tức là tôi đã chấp nhận việc các ông chặn bắt và tạm giữ trái phép này của các ông là đúng. Không! Đó là những việc làm vừa vi phạm nhân quyền, vừa trái pháp luật của các ông. Mà những sự vi phạm này của công an Việt Nam các ông là rất phổ biến. Nó diễn ra với tất cả những người đấu tranh như tôi chứ không phải chỉ có riêng tôi bị đâu.
Những người cầm quyền trong cái chế độ độc đảng toàn trị ở Việt Nam này hiểu rất rõ rằng: nếu họ buông súng đạn, nhà tù và sự lừa bịp nhân dân ra thì chế độ này sẽ sụp đổ ngay! Vì vậy, họ phải bật đèn xanh, phải dung túng, nuông chiều, bao che cho những việc làm sai trái của công an các ông. Tôi quyết định tố cáo những tội ác của các ông trước công luận thôi, chứ tôi không đi kiện theo gợi ý của các ông làm gì cho mất công. Thời gian và tâm trí của tôi là tập trung cho sự quyết tâm cùng với dân tộc đấu tranh nhằm thay thế được triệt để cái chế độ phản dân hại nước này. Bởi vì, chỉ có khi đó dân tộc này mới được giải phóng! Chỉ có khi đó dân tộc này mới thực sự có tự do!
Họ nói với tôi: “Anh Hải suy nghĩ như vậy có nghiệt ngã và cực đoan quá không? Đất nước đang thay da, đổi thịt từng ngày, đời sống của nhân dân ngày càng được cải thiện về mọi mặt, uy tín của Việt Nam ngày càng được nâng cao trên trường quốc tế, …Thế mà anh không nhận ra hay cố tình không nhận ra? Còn những kẻ tham nhũng thì Đảng cũng đã và đang quyết tâm xử lý theo đúng pháp luật đấy thôi.
Mặt khác, anh cũng nên tự hỏi mình là: Tại sao trong xã hội có biết bao nhiêu người nhưng chúng tôi vẫn để cho họ yên ổn làm ăn mà chỉ mời những người như anh? Chẳng lẽ dân tộc này đổ ra biết bao xương máu mới có được độc lập, tự do như ngày hôm nay để rồi chịu ngồi yên cho các anh kêu gọi người dân tẩy chay bầu cử, kêu gọi người dân xuống đường biểu tình đòi lật đổ chế độ à?
Chúng tôi được Đảng trao cho nhiệm vụ phải bằng mọi giá giữ vững thành quả cách mạng đã giành được, quyết không để cho “các thế lực phản động, thù địch” cướp đi; quyết không để cho bất cứ nước nào, thế lực nào can thiệp vào công việc nội bộ. Vì Việt Nam là một đất nước có độc lập, có chủ quyền. Những mô hình dân chủ của Anh, Pháp, Mỹ, Úc,… mà áp dụng vào Việt Nam là hỏng, vì mỗi nước có những điều kiện, hoàn cảnh riêng rất khác nhau,…”.
Tôi nghe họ thao thao một hồi như vậy thì nói: “Công an các ông kể ra cũng “thuộc bài” Đảng dạy gớm nhỉ. Về những “luận điểm chính thống” này thì bác bỏ chúng không khó. Nhiều người khác như tôi và bản thân tôi cũng đã làm điều đó. Các ông đã đọc những bài viết của tôi rồi, thậm chí còn đọc khá kỹ trước khi “làmviệc” với tôi nên tôi thấy không cần phải nhắc lại nữa. (xin xem phần phụ lục).
Nay tôi chỉ muốn các ông lưu ý hơn những điểm sau đây:
-        Những thay đổi về mặt kinh tế của đất nước trong những năm qua, nhất là từ năm 1986 đến nay, sau Đại hội 6 của ĐCSVN thì ai cũng nhận ra và cũng đều được hưởng lợi. Tuy nhiên, phải thấy rằng: đó chính là chiến công của nhân dân ở cả 3 miền Bắc – Trung -  Nam. Bởi vì, nhân dân đã quyết không chịu sống mãi kiếp nghèo khó, tủi nhục do cái cơ chế quản lý kinh tế tập trung, quan liêu, bao cấp; do sự ngăn sông, cấm chợ nghiệt ngã gây nên và họ đã vùng lên. Toàn bộ hệ thống chính trị ở Việt Nam lúc đó do ĐCSVN lãnh đạo, xét về căn bản là quyết tâm chống đến cùng sự đổi mới này. Thế rồi, khi họ nhận ra là không thể chống lại được quy luật, chống lại thực tiễn cuộc sống thì cái “tập đoàn Lý Thông” hôm qua đã từng tìm mọi cách ném đá xuống hang hại người, nay bỗng chốc lại biến thành những “chàng Thạch Sanh” thời đại, dũng cảm cứu người! Đó là điểm rất quan trọng và rất cần thiết phải vạch trần.
-        Không ai phủ nhận việc đời sống nhân dân có khá lên, nhưng đó chỉ là sự so sánh giữa trước và sau đổi mới mà thôi. Còn những mối quốc nạn và quốc nhục của dân tộc hôm nay như: hố sâu ngăn cách giầu – nghèo, môi trường bị ô nhiễm, tình trạng tham nhũng, mua quan – bán chức, đạo đức xã hội xuống cấp, người dân với những nỗi oan khiên do bộ máy hư hỏng, tai nạn giao thông, tai nạn lao động, an ninh của người dân bị đe dọa, nợ xấu tín dụng và tình trạng mất đất, mất biển bởi triều đình phương Bắc, v.v… thì lại ngày càng trầm trọng hơn cả khi trước đổi mới. Nó đang có nguy cơ đẩy dân tộc này đến bờ vực của sự phá sản và sự nô lệ! Những người như chúng tôi dám nói lên những mối nguy cơ đó một cách công khai, có lớp lang, bài bản tuy nhìn bề ngoài có vẻ là số ít nhưng lại là đại diện cho tâm tư, nguyện vọng của toàn thể dân tộc Việt Nam ở cả trong và ngoài nước hôm nay. Những người nắm thực quyền trong ĐCSVN rất không muốn những sự thật này được phơi bày nên đã ra lệnh cho công an các ông đàn áp chúng tôi. Họ muốn trói tay, bịt miệng chúng tôi lại. Đơn giản thế thôi, chứ không phải là cái gì khác.
-        Việt Nam dứt khoát phải phải đổi mới chính trị! Đó là điều khẳng định. Nếu không, mọi thành tựu nếu có của sự phát triển kinh tế, do nhân dân tạo ra được sẽ bị chính cái hệ thống chính trị phản dân chủ và phản động hiện nay ở Việt Nam triệt tiêu hết mà thôi! Mà sự đổi mới ở đây phải là triệt để càng sớm chừng nào càng tốt chừng đó, như tinh thần của bản Tuyên bố gần đây mà Khối 8406 chúng tôi đã xác định rõ: “… Một trong những đặc điểm lớn nhất của thời đại ngày nay là thời đại sụp đổ của tất cả các chế độ chuyên chế độc tài dưới mọi hình thức trên phạm vi toàn thế giới. Thay vào đó là những chế độ dân chủ, đa nguyên, đa đảng và pháp trị. Đây là những giá trị phổ quát và đích thực, không phân biệt truyền thống văn hóa, tôn giáo, địa lý, chủng tộc, mà loài người tiến bộ đã phải bỏ ra rất nhiều thời gian, công sức, kể cả xương máu mới có được…” chứ không phải là những trò tu sửa vặt vãnh, láu cá mà Đảng của các ông đang bày ra để đánh lừa nhân dân Việt Nam và nhân dân thế giới đâu!
Các ông hãy tin rằng: chính các ông và gia đình các ông cũng sẽ cùng được hưởng lợi từ sự đổi mới chính trị đó. Vì vậy, tôi mong rằng các ông hãy cùng với chúng tôi, chúng ta hãy cùng với dân tộc mạnh dạn bước vào cuộc chiến đấu mới này, để Tổ quốc ta sớm thoát khỏi ách độc tài cộng sản toàn trị, sớm hòa nhập tốt vào thế giới tiến bộ hôm nay!
Đỗ Nam Hải (Phương Nam) – tháng 3/2011. 

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire