NHÀ VĂN THÙY LINH NÓI VỀ SỰ BẾ TẮC CỦA CHÍNH QUYỀN VÀ CÔNG AN HÀ NỘI
Mặc Lâm, biên tập viên RFA
2013-06-08
Cuộc biểu tình ngày 2 tháng Sáu chống Trung Quốc nhanh chóng bị dẹp tan. Gần 30 người bị bắt vào trại Phục hồi nhân phẩm Lộc Hà trong đó có nhà văn Thùy Linh, một ngòi viết phản biện thường tập trung vào các cuộc biểu tình tại Hà Nội trong thời gian qua.
Nhà văn Thùy Linh có nhã ý giúp chúng tôi bài phỏng vấn này để quý thính giả biết rõ hơn tâm trạng một nhà văn khi quyết định tìm hiểu bên trong trại Lộc Hà bằng trải nghiệm trực tiếp của mình để viết lại những xúc cảm, trăn trở trước vở kịch mà tác giả thủ một vai trong đó.
Không sợ hãi
Trước tiên nhà văn Thùy Linh cho biết cảm giác của chị khi thật sự bước chân vào bên trong căn trại này:
Thùy Linh: Nói thật với anh Thùy Linh không có một chút cảm giác gì hết. Mình đã chấp nhận làm một việc mà tình huống đó mình đã biết nên không có gì bất ngờ cũng như không có gì phải sợ hãi cả. Nó giống như tham gia một cuộc chơi mà luật chơi mình không được phép đặt ra và luật chơi này bị áp đặt. Mình đã tự nguyện tham gia thì phải chấp nhận mọi tình huống vì vậy nó cũng rất bình thường. Hơn nữa bên cạnh mình còn có rất nhiều đồng đội, những người cùng chí hướng với mình, họ cũng đã từng vào trại Lộc Hà rất nhiều lần rồi vậy mà họ vẫn còn đi và đầy khí thế như thế. Bên cạnh đó còn rất nhiều người an ủi cho nên vào đó cũng không có gì đâu anh.
Mặc Lâm: Thưa chị, chúng tôi cũng biết chị có rất nhiều bài viết phản ứng lại việc Trung Quốc đối với dân tộc. Chị cảm thấy viết vẫn chưa đủ hay sao mà còn phải dấn thân làm những việc có thể có hại cho sự an nguy của cá nhân chị như vậy?
Tuyệt nhiên không có bất kỳ ai lo sợ, gần như họ đã quá quen với sự đàn áp này. Cái mà tôi thấy lo ngại hơn hết là hiện nay chính quyền không có cách gì để tháo gỡ.
-Nhà văn Thùy Linh
Thùy Linh: Nếu mình không đi, không cùng với đồng bào mình,
không hít thở không khí đấy, sự kiện đấy, không được nhìn tận mắt, không
được chứng kiến từng sự kiện nho nhỏ thì làm sao viết được anh? Mình
còn nhìn được cả ánh mắt của chú bé 5 tháng tuổi bị bắt hôm qua cùng với
mẹ ở trong Lộc Hà. Chứng kiến hai mẹ con khi mẹ cho con bú và người mẹ
nói với con bất cứ điều gì cậu bé cũng ngoan ngoãn nghe và chịu đựng
cảnh nóng nực ở trong Lộc Hà như thế nào, cậu được mọi người yêu thương
ra sao. Điều đó hạnh phúc lắm anh ạ, chính những điều đó làm cho mình
tiếp tục dấn thân và viết tiếp những bài sau này.
Mặc Lâm: Vâng, chị vừa kể lại câu chuyện của bà mẹ và đứa con 5 tháng tuổi đó được mọi người rất là yêu quí. Về phần công an trong trại Lộc Hà có nhìn thấy cảnh đó hay không và thái độ của họ đối với trường hợp này như thế nào, thưa chị?
Thùy Linh: Họ không có một biểu cảm gì, chỉ có mấy chú công an
trẻ canh gác bên ngoài thì lúc tôi bế cậu bé ra thì mấy cậu cũng đùa
đùa với chú bé một tí chứ còn những người chỉ huy chịu trách nhiệm thì
họ không có một biểu cảm gì hết.
Thật ra mẹ con chị Nga đã bị bắt nhiều rồi. Thậm chí có lần đi lên Hà
Nội trú ở nhà người quen còn bị an ninh đến bắt chủ nhà đuổi ra lúc
giữa đêm. Anh em bạn bè nửa đêm phải đến để cứu mẹ con chị Nga đưa về
nhà một người khác để tá túc. Những chuyện đó xảy ra rất nhiều rồi cho
nên họ gần như không quan tâm đến cậu bé này nữa mà quan tâm đến bà mẹ
trẻ. Người mẹ trẻ rất quyết tâm và dấn thân. Tôi nghĩ là tôi học được ở
họ rất nhiều
Mặc Lâm: Vâng, chị vừa nói là có vào được Lộc Hà thì mới nhìn được thái độ của đồng bào và mới cảm nhận được suy nghĩ của họ. Chị có thể cho biết những người khác khi họ vào trại Lộc Hà, thái độ của họ chị thấy là dửng dưng, lo sợ hay là có một biểu lộ nào khác? Theo nhận xét của một nhà văn thì chị thấy nó ra sao, thưa chị?
Mặc Lâm: Vâng, chị vừa nói là có vào được Lộc Hà thì mới nhìn được thái độ của đồng bào và mới cảm nhận được suy nghĩ của họ. Chị có thể cho biết những người khác khi họ vào trại Lộc Hà, thái độ của họ chị thấy là dửng dưng, lo sợ hay là có một biểu lộ nào khác? Theo nhận xét của một nhà văn thì chị thấy nó ra sao, thưa chị?
Thùy Linh: Tuyệt nhiên không có bất kỳ ai lo sợ, gần như họ đã
quá quen với sự đàn áp này. Cái mà tôi thấy lo ngại hơn hết là hiện nay
chính quyền không có cách gì để tháo gỡ cái ngòi nổ thì xung đột không
phải với Trung Quốc mà nó sẽ chuyển thành những xung đột trong nội bộ
nhân dân.
Việc đó sẽ dẫn đến những đối kháng không thể lường trước được bởi vì
hiện nay tất cả những bạo lực và đàn áp từ chính quyền gần như không còn
tác dụng. Không những vậy mà nó càng thổi bùng vào nỗi căm hận của
người dân. Bằng chứng là khi ra khỏi trại Lộc Hà có một vụ xô xát; Những
người đứng đón thân nhân, bạn bè đã bị đánh rất tàn nhẫn. Việc này đã
lập lại rất nhiều lần. Tôi nghĩ như thế bạo lực giữa chính quyền và nhân
dân sẽ càng ngày càng bị đẩy cao lên. Nếu đã bị đẩy cao lên đến mức
không có cách nào tháo ngòi nổ thì hậu quả sẽ không lường trước được.
Hôm qua ở trại Lộc Hà những gì tôi được chứng kiến hoàn toàn không
phải là chuyện thuyết phục nhau, đối thoại với nhau nữa mà là sự chống
đối. Người dân người ta chống đối có lý do và chính quyền gần như hoàn
toàn bế tắc trong phương pháp đối thoại và tháo gỡ với nhân dân. Điều
này cực kỳ nguy hiểm.
Chính quyền đã bất lực
Mặc Lâm: Vâng, chúng tôi cũng biết là chị rất quan tâm đến vấn đề này. Chị đã dấn thân, viết bài cũng như có những phản biện xã hội rất mạnh mẽ. Tuy nhiên, khi người ngoài nhìn vào cách hành xử của chính quyền khi người dân đi biểu tình để chống Trung Quốc chứ không phải là chống chính quyền nhưng vẫn ngăn cản một cách rất thô bạo làm cho người ta tưởng tượng là chính quyền đang bênh vực cho Trung Quốc. Điều này sẽ gây hậu quả như thế nào trong người dân theo chị biết, thưa chị?
Chính quyền đã bất lực
Mặc Lâm: Vâng, chúng tôi cũng biết là chị rất quan tâm đến vấn đề này. Chị đã dấn thân, viết bài cũng như có những phản biện xã hội rất mạnh mẽ. Tuy nhiên, khi người ngoài nhìn vào cách hành xử của chính quyền khi người dân đi biểu tình để chống Trung Quốc chứ không phải là chống chính quyền nhưng vẫn ngăn cản một cách rất thô bạo làm cho người ta tưởng tượng là chính quyền đang bênh vực cho Trung Quốc. Điều này sẽ gây hậu quả như thế nào trong người dân theo chị biết, thưa chị?
Người ta sẽ chuyển cái lòng căm hận với giặc ngoại xâm thành lòng căm hận với chính quyền! Đó là điều chắc chắn và hiện nay đang là như thế.
-Nhà văn Thùy Linh
Thùy Linh: Người ta sẽ chuyển cái lòng căm hận với giặc ngoại
xâm thành lòng căm hận với chính quyền! Đó là điều chắc chắn và hiện nay
đang là như thế. Khi người dân và chính quyền không còn đối thoại được
nữa mà chỉ có lòng căm thù, theo anh thì anh sẽ hình dung hậu quả sẽ như
thế nào? Người dân đã không bằng lòng với thái độ của chính quyền trong
việc ứng xử với Trung Quốc, cộng vào đó là cách hành xử gọi là đề phòng
của chính quyền trong việc dân đi biểu tình vì sợ từ biểu tình chống
Trung Quốc trở thành biểu tình chống chế độ và sang các vấn đề khác.
Tôi thấy trên mạng các dư luận viên hoặc những người bảo vệ chế độ họ
luôn khẳng định rằng đây là những người hoàn toàn ăn tiền của nước
ngoài để chống chế độ. Đây là bọn phản động chứ chẳng chống Trung Quốc
gì cả. Hầu như là họ có một luận điệu như thế.
Hôm qua, ngay ở bên ngoài của trại Lộc Hà khi ông xã tôi đi lên đón
thì có nghe thấy mấy cậu an ninh trẻ, hình như đang học ở trường An
ninh, đều nói rằng là chúng cháu ăn lương nhà nước để đi làm việc này
chứ còn những người đi biểu tình họ ăn lương nước ngoài họ đi chống đối
chế độ nên bọn cháu phải làm thôi, tức là họ đã được nhồi sọ như thế.
Bây giờ mà vẫn tiếp tục cái luận điệu đó, tiếp tục hành xử như thế thì
cái mâu thuẫn này được tích tụ sẽ dần dần, một thời điểm nào đó bị đẩy
đến cao trào hay một cái mức nào đó thì nó sẽ bùng nổ thành cái gì, tôi
không dám nói.
Tôi không dám tiên đoán một điều gì nhưng chắc chắn là sẽ rất khủng khiếp. Chính quyền gần như bất lực và không những vậy mà còn bảo thủ trong cách hành xử. Anh thấy ngay gần đây, luật biểu tình vẫn còn treo lại sau 38 năm giải phóng miền Nam, cứ gọi là thống nhất đất nước đi. Thêm nữa là từ năm 46 trở lại đây, luật biểu tình vẫn bị treo. Cho đến giờ phút này, mấy chục năm trôi qua, luật biểu tình vẫn bị treo và họ lấy đó làm cái vòng kim cô áp đặt lên tất cả những người biểu tình rằng là vi phạm pháp luật.
Tôi không dám tiên đoán một điều gì nhưng chắc chắn là sẽ rất khủng khiếp. Chính quyền gần như bất lực và không những vậy mà còn bảo thủ trong cách hành xử. Anh thấy ngay gần đây, luật biểu tình vẫn còn treo lại sau 38 năm giải phóng miền Nam, cứ gọi là thống nhất đất nước đi. Thêm nữa là từ năm 46 trở lại đây, luật biểu tình vẫn bị treo. Cho đến giờ phút này, mấy chục năm trôi qua, luật biểu tình vẫn bị treo và họ lấy đó làm cái vòng kim cô áp đặt lên tất cả những người biểu tình rằng là vi phạm pháp luật.
Hôm qua tôi có tranh luận với cậu an ninh khi cậu bảo tôi rẳng việc
chị làm là vi phạm pháp luật, tôi bảo trong Hiến pháp quy định là được
phép biểu tình. Cậu ta bảo “Nhưng biểu tình phải trong khuôn khổ pháp
luật”. Tôi bảo cậu ta rằng em chỉ cho chị khuôn khổ pháp luật là khuôn
khổ nào để sau này chị biết và tất cả đồng đội của chị được biết và bọn
chị sẽ làm đúng theo khuôn khổ đó. Cậu ta bảo là phải viết đơn xin biểu
tình thì mới được biểu tình. Tôi bảo nếu có luật biểu tình thì bọn chị
sẽ viết đơn xin biểu tình. Hiện nay chưa có luật, vậy thì việc bất tuân
dân sự hiện nay là chống lại tất cả những gì rất phi lý hiện nay. Cậu ta
bảo tôi nói ngang nên cậu dỗi cậu không nói chuyện nữa.
Mặc Lâm: Vâng, có sự mâu thuẫn rất lớn trong cách hành xử của nhà nước, họ
không đưa ra điều gì rõ ràng cả. Không có một cấp chính quyền cao cấp
nào đứng ra để mà giải thích việc người biểu tình không đúng với qui
định hiện thời của chế độ. Như vậy theo chị, phải chăng nhà nước đang vi
phạm một cách nghiêm trọng cái quyền của công dân khi họ nói lên tiếng
nói yêu nước của mình mà nhà nước cứ vin vào điều này, điều kia để mà
cấm đoán, thưa chị?
Thùy Linh: Cái đó thì rõ ràng rồi anh. Bởi vì Hiến pháp ra đời
tư năm 46 đến giờ, có qui định người dân được biểu tình mà lại không
thành được luật hóa thì đâu phải lỗi của người dân. Cái quyền biểu tình
là hơi thở của cuộc sống. Vậy mà họ tước đoạt cái hơi thở của cuộc sống
này, cái quyền lợi của người dân. Chính vì điều đó càng làm cho mâu
thuẫn giữa nhân dân và chính quyền ngày càng thêm sâu sắc. Nguy hiểm
nhất là nhà nước dù có kết tội, kết án, bắt bớ vẫn không ngăn cản được
chuyện biểu tình. Dù là qui mô nhỏ thôi nhưng người dân vẫn đi khiếu
kiện, vẫn đi biểu tình đất đai, chủ quyền biển đảo; Họ vẫn đang đòi hỏi
điều đó.
Nhà nước mà không kịp thời ra luật, không có những biện pháp chế tài
kèm theo luật thì nó sẽ trở thành một sự tự phát mà tự phát kèm theo
những bức xúc của người dân cùng với kích động của đám đông và tâm lý
của đám đông thì nó nguy hiểm cho chính quyền chứ không phải cho người
dân nữa
Mặc Lâm: Bên cạnh việc nhà nước cấm đoán thì
họ còn khuyến khích hay nói đúng ra là họ tổ chức những đám tội phạm côn
đồ để đánh những người biểu tình như chị thấy đó. Họ đánh
rất nhiều người trong đó có anh Nguyễn Văn Phương, Trương Văn Dũng và
Nguyễn Chí Đức... những người chưa hề nhận một đồng bạc nào của ngoại
bang hết. Như vậy theo chị, sự đánh đập này có dẫn tới sự chống đối
quyết liệt hơn của người dân khi họ cảm thấy bị đẩy vào đường cùng hay
không? Và đây có phải là một chính sách sai lầm không?
Thùy Linh: Chắc chắn là sai lầm, điều đó là chắc chắn bởi vì
thực tế cuộc sống hiện nay có nhiều vụ việc không trên báo chí mà nó chỉ
xảy ra trong cuộc sống để thấy rằng người dân người ta càng ngày càng
không sợ chính quyền mà người ta còn chống đối rất quyết liệt và chống
đối kể cả bằng bạo lực.
Họ lấy bạo lực đáp lại bạo lực. Khi mà bạo lực cứ leo thang tiếp tục
trong nội bộ nhân dân và giữa nhân dân và chính quyền thì sự ổn định
chính trị như chính quyền mong muốn là điều không thể
Mặc Lâm: Vâng, một lần nữa xin cảm ơn chị về những chia sẻ này và cũng chúc chị sớm viết những bài viết hay về các kinh nghiệm của mình.
Nguồn: RFA Việt ngữ