Công an phá cửa vào nhà bắt người vô cớ
Gia Minh, biên tập viên RFA, Bangkok
2013-09-26
Nghe bài này
Nhà của blogger Nguyễn Tường Thụy bị công an và côn đồ tấn công tối ngày 25 tháng 9 khi gia đình ông này đang tiếp một số khách là những người công khai lên tiếng vì nhân quyền tại Việt Nam.
Tấn công sai trái
Chủ nhân căn nhà bị công an và những thành phần không mặc sắc phục phá cửa vào bắt cùng vợ, con cũng như những người khách đến dùng cơm tối ra trụ sở công an xã Liên Ninh, huyện Thanh Trì, Hà Nội, ông Nguyễn Tường Thụy vào sáng ngày 26 tháng 9 nêu lại những sai trái của những người công an và thành phần đi theo như sau:
Qui định những ai làm việc phải có trang, sắc phục qui định của ngành và phải có biển tên, và phải có giấy tờ chứng tỏ rằng mình là người ở cơ quan này, cơ quan khác của Nhà nước; nhưng tối hôm qua chỉ có 4 người mặc sắc phục công an. Điều đó chắc chắn sai, trẻ con cũng biết sai.
Đánh đập thương tích
Những người đến dùng cơm tối với gia đình blogger Nguyễn Tường Thụy vào tối ngày 25 tháng 9 có hai mẹ con bà Nguyễn Thị Nhung, Nguyễn Phương Uyên, bà Dương Thị Tân- vợ cũ blogger Điếu Cày, cựu tù nhân chính trị Phạm Bá Hải, anh Lê Quốc Quyết- em trai của luật sư Lê Quốc Quân người đang bị giam và dự kiến bị đưa ra xét xử về tội trốn thuế vào ngày 2 tháng 10 tới đây.
Hai trong số những người trong cuộc tối hôm qua được cho biết bị đánh là bà Dương Thị Tân và anh Lê Quốc Quyết. Riêng trường hợp anh Lê Quốc Quyết bị đánh rất nhiều. Sáng ngày 26 tháng 9, mẹ anh Lê Quốc Quyết là bà Nguyễn Thị Trâm đang chăm sóc cho con nói về tình trạng của anh này:
Bà Dương thị Tân, vợ cũ của blogger Điếu Cày, vào chiều ngày 26 tháng 9 cho biết lại bản thân chứng kiến việc anh Lê Quốc Quyết bị công an đánh khi đưa đi:
Khi Lê Quốc Quyết đến đó tôi có nhìn thấy vì họ nắm cổ dúi từ trên xe xuống. Tôi nhìn thấy họ vừa đi vừa đá, vừa đạp nữa. Họ nắm cổ từ trong xe lôi ra và đạp vào mặt rất nhiều.Lúc đó tôi quá đau cũng không nghĩ được gì nữa.
Bà Dương thị Tân và một số thân hữu khi biết hai mẹ con bà Nguyễn thị Nhung và Nguyễn Phương Uyên bị công áp áp giải ra sân bay Nội Bài vào tối ngày 25 tháng 9 cũng đã đến đó và một số sự việc diễn ra với việc bà bị đánh cũng như nhắn gửi với Nguyễn Phương Uyên:
Chúng tôi sáu người chạy ra sân bay, nhưng họ quyết tâm không cho mình gặp những người thân của mình. Khi tôi gọi cháu Phương Uyên, ở trong cháu chạy ra, ở ngoài này tôi chạy tới, rất nhiều cảnh sát, an ninh sân bay túm lại, họ vật lộn khiêng cháu vào trong còn tôi họ vật ngã ngay ở bên ngoài. Họ quật tôi ngã xuống tại chỗ, không biết trúng vào cái gì mà tay tôi chảy máu rất nhiều. Mình mẩy thấy đau, khi về tôi mở ra thấy thâm tím hết vùng lung.
Tôi không biết họ làm cách gì nhưng an ninh họ được huấn luyện kỹ lắm, huấn luyện đánh người, khống chế nên họ đánh rất có nghề. Khi tôi bị đánh anh em họ cũng bức xúc làm ầm ĩ lên, nên họ đưa một lực lượng cũng khá đông gồm cảnh sát sắc phục và an ninh chắc của bên Bộ Công An, cộng với an ninh sân bay rất đông mà chúng tôi chỉ có 6 người.
Công an im lặng
Vào lúc giữa giờ sáng ngày 26 tháng 9, chúng tôi gọi điện thoại đến cho ông Nguyễn Đức Chung, giám đốc công an thành phố Hà Nội để hỏi về cáo giác mà blogger Nguyễn Tường Thụy nêu ra khi bốn công an mặc sắc phục và gần 20 người mặc thường phục có những hành vi bị cho là phi pháp như thế, ông hẹn như sau:
Xin lỗi tôi đang trong lớp học, sau 11, 11:30 phút gọi lại cho tôi.
Tuy nhiên đúng hẹn sau 11:30, chúng tôi gọi điện thoại lại nhiều lần thì máy reo rồi tắt.
Chúng tôi cũng gọi điện thoại đến trưởng công an Thanh Trì, Hà Nội nhưng không ai bắt máy.
Tố cáo công luận
Blogger Nguyễn Tường Thụy cho biết sự việc xảy ra tại nhà ông và ở công an xã Liên Ninh, Thanh Trì, Hà Nội là một hành xử thường xuyên của công an vì ông từng bị bắt làm việc đến 6 lần như thế rồi.
Chắc chắn tôi sẽ tố cáo thôi, tôi tố cáo trước công luận thôi chứ tôi cũng không hy vọng tố cáo để họ giải quyết vì từ trước đến nay chúng tôi tố cáo từ trung ương trở xuống thành phố rồi mà không ai giải quyết. Bây giờ họ có đến phá nhà tôi, tố cáo cũng không ai giải quyết. Nhà tôi đã bị họ mang máy móc đến phá và tôi đi kiện cáo từ năm 2005 đến nay là 8 năm rồi, mang ra tòa rồi nhưng họ lẩn trốn hết, lờ đi, đùn đẩy cho nhau không trả lời. Vấn đề pháp luật Việt Nam là như thế đó.
Chúng tôi sống rất bất an, nếu tình trạng như ngày hôm qua xảy ra, hung hãn như ‘một bầy quĩ dữ’ như hôm qua xảy ra. Lúc nào cũng có những người muốn nhà chúng tôi đi để cướp tài sản. Bây giờ tôi chỉ còn cách đi nước ngoài ở thôi, chứ ở đây họ thích thì vào đập cửa. Hôm qua, họ phá bung hết các chốt cửa nhà tôi để vào. Khóa cửa thì họ phá cửa; nếu chắc chắn quá họ có thể sử dụng bộc phá để phá. Đó là chuyện của họ. Họ có vào đánh người, giết người chúng tôi cũng chịu, kêu chẳng được. Hôm qua tôi mất máy ảnh và vì chưa kiểm lại nhưng nếu mất tiền kêu cũng chẳng được, không ai giải quyết đâu.
Thông tin cho biết hai mẹ con bà Nguyễn Thị Nhung và Nguyễn Phương Uyên bị đưa về Sài Gòn trên chuyến bay sớm nhất ngày 26 tháng 9. Khi đến sân bay có hai xe màu đen mang biển số dân sự và xe công an hú còi dẹp đường để đưa đi.
Các thân hữu được chính bản thân Nguyễn Phương Uyên liên lạc khi đến Sài Gòn khoảng lúc 9 giờ sáng.
Nhà của blogger Nguyễn Tường Thụy bị công an và côn đồ tấn công tối ngày 25 tháng 9 khi gia đình ông này đang tiếp một số khách là những người công khai lên tiếng vì nhân quyền tại Việt Nam.
Tấn công sai trái
Chủ nhân căn nhà bị công an và những thành phần không mặc sắc phục phá cửa vào bắt cùng vợ, con cũng như những người khách đến dùng cơm tối ra trụ sở công an xã Liên Ninh, huyện Thanh Trì, Hà Nội, ông Nguyễn Tường Thụy vào sáng ngày 26 tháng 9 nêu lại những sai trái của những người công an và thành phần đi theo như sau:
Qui định những ai làm việc phải có trang, sắc phục qui định của ngành và phải có biển tên, và phải có giấy tờ chứng tỏ rằng mình là người ở cơ quan này, cơ quan khác của Nhà nước; nhưng tối hôm qua chỉ có 4 người mặc sắc phục công an. Điều đó chắc chắn sai, trẻ con cũng biết sai.
Đánh đập thương tích
Những người đến dùng cơm tối với gia đình blogger Nguyễn Tường Thụy vào tối ngày 25 tháng 9 có hai mẹ con bà Nguyễn Thị Nhung, Nguyễn Phương Uyên, bà Dương Thị Tân- vợ cũ blogger Điếu Cày, cựu tù nhân chính trị Phạm Bá Hải, anh Lê Quốc Quyết- em trai của luật sư Lê Quốc Quân người đang bị giam và dự kiến bị đưa ra xét xử về tội trốn thuế vào ngày 2 tháng 10 tới đây.
Hai trong số những người trong cuộc tối hôm qua được cho biết bị đánh là bà Dương Thị Tân và anh Lê Quốc Quyết. Riêng trường hợp anh Lê Quốc Quyết bị đánh rất nhiều. Sáng ngày 26 tháng 9, mẹ anh Lê Quốc Quyết là bà Nguyễn Thị Trâm đang chăm sóc cho con nói về tình trạng của anh này:
Qui định những ai làm việc phải có trang, sắc phục qui định của ngành và phải có biển tên, và phải có giấy tờ chứng tỏ rằng mình là người ở cơ quan này, cơ quan khác của Nhà nước; nhưng tối hôm qua chỉ có 4 người mặc sắc phục công an. Điều đó chắc chắn sai, trẻ con cũng biết saiTôi đang còn chăm sóc, đi mua mật gấu về bôi cho cháu chứ cháu bị nó đập, đá ‘tợn’ quá hai biên hông. Tôi đang còn hãi bị thương bên trong; tuy nhiên phải chờ ít bữa để cho đỡ bầm bên ngoài rồi mới đưa đi khám. Bây giờ còn hỗn loạn thế nên tôi cũng ngại, mà ở đâu cũng như đó thôi đến cũng chẳng làm được gì hơn.
ông Nguyễn Tường Thụy
Bà Dương thị Tân, vợ cũ của blogger Điếu Cày, vào chiều ngày 26 tháng 9 cho biết lại bản thân chứng kiến việc anh Lê Quốc Quyết bị công an đánh khi đưa đi:
Khi Lê Quốc Quyết đến đó tôi có nhìn thấy vì họ nắm cổ dúi từ trên xe xuống. Tôi nhìn thấy họ vừa đi vừa đá, vừa đạp nữa. Họ nắm cổ từ trong xe lôi ra và đạp vào mặt rất nhiều.Lúc đó tôi quá đau cũng không nghĩ được gì nữa.
Bà Dương thị Tân và một số thân hữu khi biết hai mẹ con bà Nguyễn thị Nhung và Nguyễn Phương Uyên bị công áp áp giải ra sân bay Nội Bài vào tối ngày 25 tháng 9 cũng đã đến đó và một số sự việc diễn ra với việc bà bị đánh cũng như nhắn gửi với Nguyễn Phương Uyên:
Chúng tôi sáu người chạy ra sân bay, nhưng họ quyết tâm không cho mình gặp những người thân của mình. Khi tôi gọi cháu Phương Uyên, ở trong cháu chạy ra, ở ngoài này tôi chạy tới, rất nhiều cảnh sát, an ninh sân bay túm lại, họ vật lộn khiêng cháu vào trong còn tôi họ vật ngã ngay ở bên ngoài. Họ quật tôi ngã xuống tại chỗ, không biết trúng vào cái gì mà tay tôi chảy máu rất nhiều. Mình mẩy thấy đau, khi về tôi mở ra thấy thâm tím hết vùng lung.
Tôi không biết họ làm cách gì nhưng an ninh họ được huấn luyện kỹ lắm, huấn luyện đánh người, khống chế nên họ đánh rất có nghề. Khi tôi bị đánh anh em họ cũng bức xúc làm ầm ĩ lên, nên họ đưa một lực lượng cũng khá đông gồm cảnh sát sắc phục và an ninh chắc của bên Bộ Công An, cộng với an ninh sân bay rất đông mà chúng tôi chỉ có 6 người.
Khi Lê Quốc Quyết đến đó tôi có nhìn thấy vì họ nắm cổ dúi từ trên xe xuống. Tôi nhìn thấy họ vừa đi vừa đá, vừa đạp nữa. Họ nắm cổ từ trong xe lôi ra và đạp vào mặt rất nhiều.Lúc đó tôi quá đau cũng không nghĩ được gì nữaĐến 2:30 buộc lòng chúng tôi phải dặn dò mẹ con cháu Phương Uyên bằng điện thoại nếu họ bất kỳ đưa đi đâu không nên kháng cự để có thể dẫn đến đánh đập như cháu bị đánh khi ở nhà anh Thụy. Lúc đó họ lôi đi, cháu không chịu đi, kháng cự, trì kéo lại thì họ nắm đầu đập vào tường luôn. Cháu máu mũi chảy ra rất nhiều.
Bà Dương thị Tân
Công an im lặng
Vào lúc giữa giờ sáng ngày 26 tháng 9, chúng tôi gọi điện thoại đến cho ông Nguyễn Đức Chung, giám đốc công an thành phố Hà Nội để hỏi về cáo giác mà blogger Nguyễn Tường Thụy nêu ra khi bốn công an mặc sắc phục và gần 20 người mặc thường phục có những hành vi bị cho là phi pháp như thế, ông hẹn như sau:
Xin lỗi tôi đang trong lớp học, sau 11, 11:30 phút gọi lại cho tôi.
Tuy nhiên đúng hẹn sau 11:30, chúng tôi gọi điện thoại lại nhiều lần thì máy reo rồi tắt.
Chúng tôi cũng gọi điện thoại đến trưởng công an Thanh Trì, Hà Nội nhưng không ai bắt máy.
Tố cáo công luận
Blogger Nguyễn Tường Thụy cho biết sự việc xảy ra tại nhà ông và ở công an xã Liên Ninh, Thanh Trì, Hà Nội là một hành xử thường xuyên của công an vì ông từng bị bắt làm việc đến 6 lần như thế rồi.
Hôm qua, họ phá bung hết các chốt cửa nhà tôi để vào. Khóa cửa thì họ phá cửa; nếu chắc chắn quá họ có thể sử dụng bộc phá để phá. Đó là chuyện của họ. Họ có vào đánh người, giết người chúng tôi cũng chịu, kêu chẳng được.Bản thân ông đã khiếu kiện về trường hợp đất đai nhà cửa của gia đình mà không hề được cơ quan nào từ trung ương đến địa phương giải quyết. Nay cách thức duy nhất là tố cáo trên công luận qua các phương tiện mạng xã hội mà thôi. Ông nói:
Blogger Nguyễn Tường Thụy
Chắc chắn tôi sẽ tố cáo thôi, tôi tố cáo trước công luận thôi chứ tôi cũng không hy vọng tố cáo để họ giải quyết vì từ trước đến nay chúng tôi tố cáo từ trung ương trở xuống thành phố rồi mà không ai giải quyết. Bây giờ họ có đến phá nhà tôi, tố cáo cũng không ai giải quyết. Nhà tôi đã bị họ mang máy móc đến phá và tôi đi kiện cáo từ năm 2005 đến nay là 8 năm rồi, mang ra tòa rồi nhưng họ lẩn trốn hết, lờ đi, đùn đẩy cho nhau không trả lời. Vấn đề pháp luật Việt Nam là như thế đó.
Chúng tôi sống rất bất an, nếu tình trạng như ngày hôm qua xảy ra, hung hãn như ‘một bầy quĩ dữ’ như hôm qua xảy ra. Lúc nào cũng có những người muốn nhà chúng tôi đi để cướp tài sản. Bây giờ tôi chỉ còn cách đi nước ngoài ở thôi, chứ ở đây họ thích thì vào đập cửa. Hôm qua, họ phá bung hết các chốt cửa nhà tôi để vào. Khóa cửa thì họ phá cửa; nếu chắc chắn quá họ có thể sử dụng bộc phá để phá. Đó là chuyện của họ. Họ có vào đánh người, giết người chúng tôi cũng chịu, kêu chẳng được. Hôm qua tôi mất máy ảnh và vì chưa kiểm lại nhưng nếu mất tiền kêu cũng chẳng được, không ai giải quyết đâu.
Thông tin cho biết hai mẹ con bà Nguyễn Thị Nhung và Nguyễn Phương Uyên bị đưa về Sài Gòn trên chuyến bay sớm nhất ngày 26 tháng 9. Khi đến sân bay có hai xe màu đen mang biển số dân sự và xe công an hú còi dẹp đường để đưa đi.
Các thân hữu được chính bản thân Nguyễn Phương Uyên liên lạc khi đến Sài Gòn khoảng lúc 9 giờ sáng.
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Phương Uyên phải nhập viện vì bị công an hành hung
RFA 28.09.2013
Theo thông tin từ các blogger và từ gia đình của sinh viên Phương Uyên cho biết sau khi từ Hà Nội bị buộc phải lên máy bay về Sài Gòn, Phương Uyên đã có nhiều vết thương trên người do bị an ninh sân bay Nội Bài gây ra. Uyên bị xuất huyết vùng dưới và tiểu ra máu được bệnh viện huyện Hàm Thuận Bắc xác nhận. Sau đó gia đình đã xin phép và mang Uyên vào thành phố Hồ Chí Minh để chữa trị.
Hình ảnh đang lưu hành trên mạng internet cho thấy Phương Uyên đã bị một an ninh sân bay Nội Bài mặc áo ca rô đậm sàm sỡ trước đám đông. Hành vi này đang bị lên án và nhiều blogger tham gia cuộc điều tra xem kẻ có hành vi thô bỉ này là ai và gia đình của anh ta hiện ở đâu.
Phong trào tố cáo kẻ sàm sở này trước công luận thế giới đang được phát động nhằm trả lại công đạo cho cô sinh viên nổi tiếng là cứng rắn này.
Gia đình Phương Uyên cho biết sẽ nộp đơn khởi tố công an và an ninh Nội Bài vì đã hành hung, tấn công tình dục, bắt giữ trái phép công dân đối với hai mẹ con của Phương Uyên.
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Công an bắt giữ đánh đập người dân vô cớ
Gia Minh, biên tập viên RFA, Bangkok
2013-09-26
Nghe bài này
Mẹ con bà Nguyễn thị Nhung và Nguyễn Phương Uyên nằm trong số bị bắt tại nhà blogger Nguyễn Tường Thụy vào tối 25 tháng 9 vừa qua. Cả hai bị áp tải đưa ra sân bay Nội Bài và đến lúc 3:30 chiều ngày 26 tháng 9 mới về đến nhà tại Hàm Thuận, tỉnh Bình Thuận.
Ngay sau khi về nhà, biên tập viên Gia Minh liên lạc được với bà Nguyễn thị Nhung và trước hết bà thuật lại việc bị bắt giữ đưa đi như sau:
Bà Nguyễn thị Nhung: Đúng ra chúng tôi đi từ nhà khách ra sân bay nhưng chuyến bay 8 giờ tối hôm qua bị delay đến 9:15. Vì thời gian còn dài nên chúng tôi mới đến nhà anh Nguyễn Tường Thụy- bố nuôi của bé Uyên, để ăn bữa cơm tạm biệt. Đến đó vẫn chưa kịp ăn cơm, lúc đó mới sáu giờ chuẩn bị ăn cơm, có vài chục người đi mấy chiếc ô tô họ phá cửa xông vào nhà mà không có qui định pháp luật gì hết, vì theo qui định của pháp luật phải trình giấy tờ, xuất trình thẻ công an; nhưng họ xông vào nhà; không cho vào thì họ đập cửa. Lúc đó hai mẹ con tôi đang ở trên phòng, chuẩn bị xuống ăn cơm để đi, họ xông lên túm tóc tôi, nắm trong tay rất chặt, tống vào trong tường. Cả hai mẹ con tôi tóc dài đều bị làm như thế hết,nói chung rất thô bạo. Hôm qua trời mưa rất to, hai mẹ con tôi bị họ vật xuống đường lôi đi, ướt sũng hết, chân không có dép. Họ bắt như bắt cóc, còn những người ở nhà anh Thụy bị bắt như thế nào chúng tôi không được biết.
Gia Minh: Đến sân bay bà bị xỉu, còn Phương Uyên cũng bị giằng giật nhất là khi có người ở dưới ( Hà Nội) lên, khi bà tỉnh dậy thì suốt cả đêm ra sao và đến sáng thế nào?
Bà Nguyễn thị Nhung: Chỗ họ bắt cóc đưa chúng tôi đi là huyện Thanh Trì cách khá xa Hà Nội, họ đưa chúng tôi ra sân bay gần 2 tiếng đồng hồ mới ra đến. Họ đưa chúng tôi đi chuyến bay 11 giờ khuya nhưng lúc đó trong người tôi không có tiền và tôi nói khi về đến Sài Gòn tôi còn phải về quê, hai mẹ con tôi chưa kịp ăn gì, còn đang đói; họ rút ra 200 ngàn họ nói tự ăn uống. Tôi không chịu vì nói mua về về Bình Thuận hết 376 ngàn rồi. Họ nói không thì thôi bỏ đói luôn. Họ tống lên máy bay. Tôi bị bệnh hen và lúc đó trời lạnh nên tôi lên cơn hen, và con tôi nói nếu lên máy bay sẽ ảnh hưởng đến chuyến bay. Lúc đó có mấy nhân viên hàng không giúp đỡ và dìu đưa tôi lại vào phòng đợi, ở cửa chờ bay. Lúc bất tỉnh tôi không thấy gì và khi tỉnh lại tôi thấy cảnh họ nói gì nhưng tôi bị cấm khẩu không nói được. Tôi thấy họ lôi tôi sềnh sệch dưới nền, người túm tóc, người túm chân, túm tay lôi đi như một con vật. Còn con tôi họ lôi đi tốc áo, tốc quần, tốc áo ngực, rồi họ sàm sỡ, phải nói thấy rất thương tâm, đau lòng. Toàn bộ an ninh của Bộ và công an sở tại chừng 30 người họ hành hạ mẹ con chúng tôi suốt đêm không cho ăn uống gì hết.
Gia Minh: Tại trụ sở xã trước khi về nhà thì cán bộ xã chức năng làm việc gì với bà và Nguyễn Phương Uyên?
Bà Nguyễn thị Nhung: Khi họ đưa về Ủy ban Nhân dân xã, có các cơ quan đoàn thể cũng như an ninh của nhiều cấp, họ không làm thủ tục gì hết chỉ trao quyết định thi hành án thôi. Ngày trong quyết định thi hành án là 25 tháng 9, nếu chúng tôi khi khỏi địa phương thì ngày 26 mới trễ. Ngày hôm qua chúng tôi đã có chuyến bay về, nhưng phải nói họ là những người cố tình xâm phạm sức khỏe, tính mạng và tài sản của chúng tôi, chứ chúng tôi không vi phạm vì quyết định thi hành án của con tôi mới có ngày 25. Hôm nay ngày 26 họ mới có tống đạt để giao bản án. Rõ ràng việc họ làm ngày hôm qua là cố tình xâm phạm tính mạng, tài sản và sức khoẻ của chúng tôi. Chúng tôi nhờ quí đài kêu cứu giúp chúng tôi. Gia đình chúng tôi đang nằm trong bàn tay của họ và họ bóp chết bất cứ lúc nào.
Gia Minh: Về những sai phạm như thế gia đình có định khiếu nại thế nào không?
Bà Nguyễn thị Nhung: Chúng tôi sẽ làm trong khả năng của mình nhưng thực chất chúng tôi đang trong giai đoạn khó khăn. Số tiền mà anh chị em giúp đỡ tôi mang theo trong chuyến đi này, họ đã cướp hết. Thật sự bây giờ chúng tôi tay trắng, đi lại cũng không có phương tiện, thì chưa biết thế nào.
Gia Minh: Cám ơn bà nhưng không biết có tiện để cho Phương Uyên nói chuyện được không?
Bà Nguyễn thị Nhung: Việc này thì xin phép vì cháu đang sốt, về đến nhà vật ra sốt. Phải nói là người của con bé bầm như trái mồng tơi. Đến bây giờ mà chân máu vẫn còn rỉ ra. Cháu bị đánh sưng mặt lên hộc máu mũi, nhưng máu mũi ngưng chảy rồi. Chân bị đánh tuốt giày ra, bong móng chân lên, đang rỉ máu ra.
Gia Minh: Cám ơn bà, xin chia xẻ và momg gia đình vượt qua lúc khó khăn này.
Mẹ con bà Nguyễn thị Nhung và Nguyễn Phương Uyên nằm trong số bị bắt tại nhà blogger Nguyễn Tường Thụy vào tối 25 tháng 9 vừa qua. Cả hai bị áp tải đưa ra sân bay Nội Bài và đến lúc 3:30 chiều ngày 26 tháng 9 mới về đến nhà tại Hàm Thuận, tỉnh Bình Thuận.
Ngay sau khi về nhà, biên tập viên Gia Minh liên lạc được với bà Nguyễn thị Nhung và trước hết bà thuật lại việc bị bắt giữ đưa đi như sau:
Bà Nguyễn thị Nhung: Đúng ra chúng tôi đi từ nhà khách ra sân bay nhưng chuyến bay 8 giờ tối hôm qua bị delay đến 9:15. Vì thời gian còn dài nên chúng tôi mới đến nhà anh Nguyễn Tường Thụy- bố nuôi của bé Uyên, để ăn bữa cơm tạm biệt. Đến đó vẫn chưa kịp ăn cơm, lúc đó mới sáu giờ chuẩn bị ăn cơm, có vài chục người đi mấy chiếc ô tô họ phá cửa xông vào nhà mà không có qui định pháp luật gì hết, vì theo qui định của pháp luật phải trình giấy tờ, xuất trình thẻ công an; nhưng họ xông vào nhà; không cho vào thì họ đập cửa. Lúc đó hai mẹ con tôi đang ở trên phòng, chuẩn bị xuống ăn cơm để đi, họ xông lên túm tóc tôi, nắm trong tay rất chặt, tống vào trong tường. Cả hai mẹ con tôi tóc dài đều bị làm như thế hết,nói chung rất thô bạo. Hôm qua trời mưa rất to, hai mẹ con tôi bị họ vật xuống đường lôi đi, ướt sũng hết, chân không có dép. Họ bắt như bắt cóc, còn những người ở nhà anh Thụy bị bắt như thế nào chúng tôi không được biết.
Gia Minh: Đến sân bay bà bị xỉu, còn Phương Uyên cũng bị giằng giật nhất là khi có người ở dưới ( Hà Nội) lên, khi bà tỉnh dậy thì suốt cả đêm ra sao và đến sáng thế nào?
Bà Nguyễn thị Nhung: Chỗ họ bắt cóc đưa chúng tôi đi là huyện Thanh Trì cách khá xa Hà Nội, họ đưa chúng tôi ra sân bay gần 2 tiếng đồng hồ mới ra đến. Họ đưa chúng tôi đi chuyến bay 11 giờ khuya nhưng lúc đó trong người tôi không có tiền và tôi nói khi về đến Sài Gòn tôi còn phải về quê, hai mẹ con tôi chưa kịp ăn gì, còn đang đói; họ rút ra 200 ngàn họ nói tự ăn uống. Tôi không chịu vì nói mua về về Bình Thuận hết 376 ngàn rồi. Họ nói không thì thôi bỏ đói luôn. Họ tống lên máy bay. Tôi bị bệnh hen và lúc đó trời lạnh nên tôi lên cơn hen, và con tôi nói nếu lên máy bay sẽ ảnh hưởng đến chuyến bay. Lúc đó có mấy nhân viên hàng không giúp đỡ và dìu đưa tôi lại vào phòng đợi, ở cửa chờ bay. Lúc bất tỉnh tôi không thấy gì và khi tỉnh lại tôi thấy cảnh họ nói gì nhưng tôi bị cấm khẩu không nói được. Tôi thấy họ lôi tôi sềnh sệch dưới nền, người túm tóc, người túm chân, túm tay lôi đi như một con vật. Còn con tôi họ lôi đi tốc áo, tốc quần, tốc áo ngực, rồi họ sàm sỡ, phải nói thấy rất thương tâm, đau lòng. Toàn bộ an ninh của Bộ và công an sở tại chừng 30 người họ hành hạ mẹ con chúng tôi suốt đêm không cho ăn uống gì hết.
Họ lôi tôi sềnh sệch dưới nền, người túm tóc, người túm chân, túm tay lôi đi như một con vật. Còn con tôi họ lôi đi tốc áo, tốc quần, tốc áo ngực, rồi họ sàm sỡ, phải nói thấy rất thương tâm, đau lòngKhi tôi tỉnh lại và nói được, tôi nói rất nhiều là chúng tôi không có tội, không vi phạm luật pháp, các anh không thể xuống tay với đồng loại như vậy được. Họ để chúng tôi vật vã ở đó đến sáng và áp tải chúng tôi về Sài Gòn.
Bà Nguyễn thị Nhung
Gia Minh: Tại trụ sở xã trước khi về nhà thì cán bộ xã chức năng làm việc gì với bà và Nguyễn Phương Uyên?
Bà Nguyễn thị Nhung: Khi họ đưa về Ủy ban Nhân dân xã, có các cơ quan đoàn thể cũng như an ninh của nhiều cấp, họ không làm thủ tục gì hết chỉ trao quyết định thi hành án thôi. Ngày trong quyết định thi hành án là 25 tháng 9, nếu chúng tôi khi khỏi địa phương thì ngày 26 mới trễ. Ngày hôm qua chúng tôi đã có chuyến bay về, nhưng phải nói họ là những người cố tình xâm phạm sức khỏe, tính mạng và tài sản của chúng tôi, chứ chúng tôi không vi phạm vì quyết định thi hành án của con tôi mới có ngày 25. Hôm nay ngày 26 họ mới có tống đạt để giao bản án. Rõ ràng việc họ làm ngày hôm qua là cố tình xâm phạm tính mạng, tài sản và sức khoẻ của chúng tôi. Chúng tôi nhờ quí đài kêu cứu giúp chúng tôi. Gia đình chúng tôi đang nằm trong bàn tay của họ và họ bóp chết bất cứ lúc nào.
Gia Minh: Về những sai phạm như thế gia đình có định khiếu nại thế nào không?
Bà Nguyễn thị Nhung: Chúng tôi sẽ làm trong khả năng của mình nhưng thực chất chúng tôi đang trong giai đoạn khó khăn. Số tiền mà anh chị em giúp đỡ tôi mang theo trong chuyến đi này, họ đã cướp hết. Thật sự bây giờ chúng tôi tay trắng, đi lại cũng không có phương tiện, thì chưa biết thế nào.
Gia Minh: Cám ơn bà nhưng không biết có tiện để cho Phương Uyên nói chuyện được không?
Bà Nguyễn thị Nhung: Việc này thì xin phép vì cháu đang sốt, về đến nhà vật ra sốt. Phải nói là người của con bé bầm như trái mồng tơi. Đến bây giờ mà chân máu vẫn còn rỉ ra. Cháu bị đánh sưng mặt lên hộc máu mũi, nhưng máu mũi ngưng chảy rồi. Chân bị đánh tuốt giày ra, bong móng chân lên, đang rỉ máu ra.
Gia Minh: Cám ơn bà, xin chia xẻ và momg gia đình vượt qua lúc khó khăn này.