dimanche 30 octobre 2011


HÌNH ẢNH CSVN TÀN SÁT ĐỒNG BÀO

10/30/2011 02:09:00 AM  CoVang  
From: Kim Nguyen
To: Daploisongnui@yahoogroups.com
Sent: Fri, October 28, 2011 6:51:45 AM
Subject: Re: [Daploisongnui] HÌNH ẢNH CSVN TÀN SÁT ĐỒNG BÀO

Anh Lộc,
Cám ơn diễn đàn ĐLSN đã phổ biến HÌNH ẢNH CSVN TÀN SÁT ĐỒNG BÀO lúc này vì mấy ngày nay báo CSVN đang trưng ra những hình ảnh tố cáo Mỹ tàn sát làng Mỹ Lai. 
Kim Nguyễn
 Việt cộng không chừa cả trẻ thơ. Ngôi làng Dục Đức tại Đà Nẵng bị Việt cộng giết hàng trăm dân lành vô tội gồm có phụ nữ và trẻ em. Chúng đã tàn phá đi 2000 ngôi nhà. Một em bé sống sót đứng trước nền nhà cũ. Theo báo ngoại quốc năm 1968 thì "những người dân này đã bị giết vì họ đã chọn sống gần nơi đóng quân của VNCH. Nơi đây họ hưởng cuộc sống tự do cùng gia đình..."

Các bộ đội Việt cộng trẻ cũng bị xích chân vào xe tăng trong lúc ra trận, để bắt buộc chỉ có đánh nếu hy vọng sống sót... Việt cộng phục vụ cho chủ nghiã vô sản Quốc tế coi mạng dân chúng như cỏ rác (Biển người trong trận Charlie).
Nạn nhân bị trói trước khi bị hạ sát ở Huế! Việt cộng lén lút xâm nhập miền Nam. Để không bị lộ, Việt cộng giả bộ mẹ mẹ con con... Bản chất ác quỷ đã lộ ra trong sự xảo trá cho dân ăn Tết Mậu Thân 1968 như thế này đây!
 Thành phố Huế, các nạn nhân của Tết Mậu Thân 1968 Huế đang tìm thân nhân trong 1 hố chôn các nạn nhân Tết Mậu Thân! Việt cộng lừa gạt bộ đội miền Bắc đi cứu nhân dân miền Nam như thế này sao? Kẻ nào âm mưu hòa hợp hoà giải với Việt cộng là phản bội nhân dân và Tổ quốc!!!
 On Christmas Eve 1964 (24.12.1964), Vietcong terrorists bombed a hotel in Saigon. Để ý dòng chú thích phía dưới bức hình, báo chí ngoại quốc gọi Việt cộng là "những tên khủng bố Vietcong" ("Vietcong terrorists") từ năm 1964. Như vậy Việt cộng là bậc thầy về khủng bố nhưng cố dấu tông tích của chính họ.
 Cộng sản .... những tên khủng bố độc ác .... giết dân mình
 Việt Cộng đặt mìn để giết dân Việt cùng màu da 
Việt cộng khủng bố, dân lành lãnh đủ.
 Năm 1965: 2 photos này là diễn biến cuộc khủng bố của Việt cộng bằng bom mìn cài trong chiếc xe hơi rồi cho nổ. Hiện trường là trước tòa nhà Quốc Hội của miền Nam Việt Nam (nay là nhà hát Sài Gòn). Bên kia đường là thương xá TAX, nơi có đông đảo dân Sàigòn đi dạo để mua sắm. Bao nhiêu nạn nhân là dân thường, đàn bà con nít điều đó không quan trọng. Trọng tâm của quân khủng bố VC là gây tiếng vang nhằm tạo sức ép với Thế giới và ngay cả chính quyền Sàigòn, kể cả khủng hoảng tinh thần người dân miền Nam.

**Hình ảnh phóng sự từ Internet được thân hữu chọn lọc và gởi.

HÃY THỨC TỈNH TRƯỚC KHI QUÁ MUỘN!

Trong bài viết “Ngày Tàn Của Bạo Chúa” cách đây 8 tháng, chúng tôi có đưa ra hình ảnh ngày bạo chúa Saddam Hussein của nước Iraq khi bước lên đoạn đầu đài để được đao thủ phủ tròng sợi dây treo cổ vào đầu để… so sánh với ngày tàn của bạo chúa Gadhafi của Libya, người mà Tổng Thống Reagan đã gọi là “con chó điên của Trung Đông”.

Lời tiên đoán đã trở thành sự thật. Và cái chết của tên bạo chúa Gadhafi đã xảy ra, bi thảm hơncái chết của tên bạo chúa Saddam Hussein: y đã bị bắn chết như một con chó và thi thể đẫm máu bị kéo lê trên đường phố !
*
Đa số những nhà độc tài cũng như những lãnh tụ của các nước cộng sản đều có “máu lạnh” và đều gầy dựng sự nghiệp bằng con đường tà đạo, ma giáo nên khi thành công lúc nào cũng ngai ngái lo sợ mình sẽ bị ám sát nên lúc nào bên mình những kẻ này là một hàng rào an ninh dày đặc.

Saddam Hussein là một người hung bạo. Như đã biết, khi bước lên ngôi vị Tổng Thống Iraq năm 1979 với tuổi 42, ông ta đã ra lệnh xử tử 21 Bộ Trưởng trong Hội Đồng Nội Các với tội danh phản quốc, trong đó có cả người đồng chí thân nhất của ông ta từ trước. Tử tội bị dẫn đến nơi hành quyết, miệng bị dán băng chặt lại, hai tay bị trói. Saddam ra lệnh cho mỗi xạ thủ bắt đầu bắn. Mỗi tử tội được lãnh ít nhất 500 viên đạn vào người. Liền sau đó Saddam lên đài truyền hình loan báo cho nhân dân biết đó là hình phạt cho những tên phản đảng và cảnh cáo rằng: "Ai gần nhất với ta sẽ là người xa ta nhất nếu hắn làm trái ý ta”.
Saddam chủ trương như Hitler, rằng trong thế giới Hồi giáo, chỉ có Iraq là ở trên đỉnh cao trí tuệ loài người. Cho nên năm 1980, khi gây chiến với nước láng giềng Iran, Bộ Trưởng Y Tế của Saddam tỏ ý thắc mắc về cuộc chiến này, ông ta bị giết chết ngay.
Một vị tướng làm báo cáo với Saddam rằng một trận tấn công làm theo lệnh ông ta như vậy sẽ đưa tới số tử vong rất cao, Saddam liền đề nghị vị tướng bước qua phòng kế bên để bàn riêng về việc này. Rồi sau cánh cửa phòng được đóng kín, người ta nghe tiếng súng nổ và thấy Saddam vừa đi ra vừa bỏ cây súng lục vào bao.

Cuộc chiến vùng Vịnh Ba Tư do Hoa Kỳ và quân đội Đồng Minh chấm dứt 207 ngày chiếm đóng Kuwait của Saddam Hussein. Ngay khi thủ độ Baghdad chìm trong biển lửa, quân đội gần như tan tành hai ngày trước khi phải đầu hàng theo lệnh của Liên Hiệp Quốc thì Saddam bày trò “đêm qua ta nằm mơ gặp… Thánh Mohammed và được Thánh khuyến cáo rằng phải rút quân ra khỏi Kuwait”. Thế là sáng hôm sau, ông ta nhóm họp Hội Đồng Chỉ Huy Cách Mạng của Iraq, trong đó có Ngoại Trưởng Tariq Aziz (người mà 6 tuần trước đó đã trả lời với Ngoại TrưởngHoa Kỳ (lúc đó) James Baker rằng: Iraq nhất định chiến chứ không hòa), kể cho họ nghe về “giấc mơ hôm qua”.
Sau đó, truyền đơn rải dọc theo biên giới Kuwait và Ả Rập, bố cáo cho lính Iraq rằng Thượng Đế của Hồi Giáo dạy phải lui quân chứ không phải Saddam nhầm lẫn mà bị thua, đưa dân tộc vào chỗ chết đâu. Bởi vậy, đêm 26-2-1991 khi Saddam lên đài phát thanh tuyên bố đầu hàng với giọng nghẹn ngào: "Hôm nay, quân đội anh hùng của chúng ta sẽ rút khỏi Kuwait… Hỡi nhân dân Iraq, chúng ta đã đương đầu chống lại 30 quốc gia và đã dũng cảm chịu đựng… chúng ta đã thắng… Trận chiến này sẽ đi vào lịch sữ vẻ vang của Iraq”.
Cho nên khi Hoa Kỳ tuyên bố đình chiến thì dân chúng Iraq rầm rộ hoan hô Saddam,vị anh hùng đã buộc được Tư bản Mỹ và 30 nước Đồng Minh ngưng chiến… chỉ bằng một giấc mơ!
Hình ảnh được chiếu đi, chiếu lại trên truyền hình kèm với con số 700.000 binh sĩ đồng minh và 48.000 phi vụ oanh tạc , biến thành phố Baghdad trở thành đống gạch vụn, xác dân chúng chết không toàn thây, cả 200.000 quân đưa tay đầu hàng. Thành phố không điện, không nước, không thực phẩm, số người chết cũng cả 50.000….

Saddam Hussein lại tiếp tục kêu gọi chống Mỹ cứu nước để dẫn tới cuộc chiến vùng Vịnh Ba Tư lần thứ 2 vào năm 2007.

Con chim sắp chết thường hót tiếng bi ai! Bạo chúa Saddam Hussein lại tiếp tục chỉ huy cuộc chiến cuồng rồ để:

“Nướng con đen trong ngọn lửa hung tàn, vùi con đỏ xuống dưới hầm tai vạ”.

Bất chấp sinh mạng của nhân dân, Saddam quyết bảo vệ ngai vàng, điên cuồng kêu gọi chống đỡ với lực lượng quân sự hùng mạnh nhất thế giới là Hoa Kỳ, với chiêu bài “giải phóng Iraq” vì “quyền cần được sống như con người” của nhân dân nước này!

Rốt cuộc Thượng Đế Hồi Giáo của Saddam Hussein ở xa quá, mà quân đội Hoa Kỳ thì đã ở ngay thành phố Baghdad.  Và bạo chúa Saddam Hussein đã bị treo cổ!
*
Cuộc chính biến tại Libya năm 1969 đã đưa đến việc vua Idris bịnh hoạn, nhu nhược bị hạ bệ đưa Muammar Abu Mimya al. Gadhafi, một viên sĩ quan trẻ 27 tuổi trở thành nhà độc tài.

Sau 42 ngự trị trên “đống vàng đen”, cuối cùng nhà độc tài Gadhfi đã bị dân chúng Libya nương theo làn sóng của “cuộc cách mạng hoa Lài” từ Tunisia, Ai Cập nổi lên đòi lật đổ vào ngày 15-2-2011. Và tên bạo chúa đã ra lệnh cho bọn lính đánh thuê xả súng bắnvào hàng ngàn người biểu tình chống đối chế độ do ông ta lãnh đạo.

Theo Frank Gardner, phóng viên an ninh của đài phát thanh BBC thì lực lượng giữ cân bằng quyền lực ở Libya không giống như ở Tunisia, Ai Cập. Lực lượng này gồm các binh đoàn tự vệ, các “Ủy ban cách mạng” gồm những thành viên đáng tin cậy của Gadhafi, các lãnh đạo sắc tộc và lính đánh thuê.

1- An ninh nội địa: là lực lượng rất hung ác và được trang bị tốt. Gadhafi thường đi giữa các vệ sĩ riêng mỗi lần ra trước công chúng. Phóng viên Frank Gardner so sánh lực lượng an ninh bảo vệ cho Gadhafi với bộ máy Stasi của Đông Đức và Securitate của Rumania trước năm 1989.
Một số con trai của Gadhafi đảm trách ngành an ninh. Và Abdullah Senussi, anh em rễ của Gadhafi, người có thẩm quyền cao nhất trong ngành an ninh nội địa là một người nổi tiếng cứng rắn và côn đồ.

2- Dân quân: gồm nhiều “binh đoàn đặc biệt” do các “Ủy ban cách mạng” và do Hannibal là con trai của Gadhafi điều động. Những người này rất trung thành với Gaddafi, thường được gọi bằng tiếng Ả rập là Ahlal al-Khaimah, tức “Người trong Phủ”.

3- Lực lượng thứ ba là lính đánh thuê người châu Phi thuộc khối Sahel như Chad, Niger. Chính những lính đánh thuê này đã tàn sát những thường dân không vũ khí trong thời gian dân chúng Lybia xuống đường biểu tình trong những ngày vừa qua.

4- Các bộ lạc là lực lượng thứ 4 đứng sau lưng Gadhafi để tên bạo chúa này ra tay đàn áp khốc liệt và sắt máu đối với những cuộc biểu tình đòi quyền sống của người dân Lybia. Được biết Gadhafi là người của bộ tộc Qadheththa.
*
Cũng như cuộc chiến tại Iraq năm 2007 đã hạ bệ và treo cổ tên bạo chúa Saddam Hussein. Chuyện sau đó là có đem lại tự do, dân chủ và nhân quyền cho người dân Iraq hay không xin không đề cập ở đây vì ai cũng đã biết đó là chiêu bài của Hoa Kỳ!

Hồi kết cuộc của tên độc tài ngông cuồng Gadhafi, “con chó điên ở Trung Đông” - bi thảm hơn hồi kết cuộc của tên bạo chúa Saddam Hussein cách đây 4 năm.

Ngày 20 tháng 10 năm 2011, tên bạo chúa cuồng rồ Gadhafi đã bị lôi lên từ một ống cống mà y đang lẫn trốn như một con chuột và sau đó y đã bị bắn chết như một con chó! Xác của y đã bị kéo lê trên đường phố. Đa số mọi người trên thế giới đều cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe tin Gadhafi bị bắn chết - nhất là nhân dân Lybia. Và dĩ nhiên cũng có vài người tỏ ra “ưu thời mẫn thế” đã “mở lòng từ bi” lên án việc quân nổi dậy NTC là đã sử dụng “luật rừng” khi bắn chết Gadhafi mà không giao cho Toà án Quốc tế xét xử! Thực ra cũng không nên quan tâm đến chuyện “chó người đạo chích sủa vua Nghiêu!” - như chuyện tên Đại tá Công An VC Nguyễn Như Phong ca tụng tên bạo chúa Gadhafi mà làm gì

Chuyện chúng tôi muốn đề cập trong bài viết này là chuyện của các vị lãnh đạo của Đảng và Nhà Nước Cộng Sản Việt Nam nên… trông người mà nghĩ tới ta!

Đẩy thuyền cũng là dân, mà lật thuyền cũng là dân! Làm sao quý vị có thể chống đỡ khi lòng dân đã quyết!

Tổng Thống Hoa Kỳ Obama, Chủ tịch Trung Cộng Hồ Cẩm Đào ở xa quý vị quá; nhưng những dân oan, những nhà tranh đấu cho dân chủ, nhân quyền cho tự do tôn giáo và những bộ đội phản tỉnh, những công an lương thiện… đang ở kề bên quý vị!

Hãy liệu hồn!

Hãy là những Gorbachev! Hãy là những Boris Yeltsin! Để tự cứu lấy mình, gia đình mình, dân tộc mình và đất nước mình!

Xin quý vị đừng ước muốn được biết cảm tưởng của những bạo chúa trước giờ lâm tử ra sao!

Hiên ngang lên đoạn đầu đài và bị hành quyết bởi lưỡi dao của tên đao thủ phủ như anh hùng Nguyễn Thái Học thì lưu danh thiên cổ!

Hiên ngang như anh hùng Trần Văn Bá không xin kẻ thù khoan hồng, chấp nhận bị hành quyết thì chắc chắn lịch sử sẽ ghi tên!

Nhưng, bị lôi đầu lên đoạn đầu đài và bị tròng vào cổ sợi dây hành quyết như Saddam Hussein, bị bắn chết như một con chó như Gadhafi, hoặc bị ra tòa trong một chiếc cũi sắt như nhà độc tài Mubarack của Ai Cập thì chắc chắn là lưu xú vạn niên!
*
Hy vọng là “thập tứ Thái Bảo” của Đảng và Nhà Nước Việt Cộng sẽ trông người mà nghĩ đến ta!

HÃY THỨC TỈNH TRƯỚC KHI QUÁ MUỘN!

NGUYỄN THIẾU NHẪN
http://nguyenthieunhan.wordpress.com

Chính sách nhà Minh và CS Trung Quốc đối với VN

(Trình bày tại Lễ Giỗ Hưng Đạo Đại Vương và Lê Thái Tổ 
Ngày 15-10-2011 tại thành phố Mississauga, Ontario.)

1.- CHÍNH SÁCH CỦA NHÀ MINH VÀO THẾ KỶ 15
Quân Minh đô hộ nước ta từ năm 1407, và thi hành chính sách thuộc địa khai thác.  Để thực hiện công cuộc khai thác, trước hết, nhà Minh đổi Đại Việt thành quận Giao Chỉ, sáp nhập Đại Việt vào Trung Quốc, tổ chức hành chánh quận Giao Chỉ như một quận ở Trung Quốc, đưa người Trung Quốc sang nắm những chức vụ then chốt, dùng một số người Việt chịu cộng tác với nhà Minh vào những chức vụ địa phương.

Sau khi sáp nhập Đại Việt và Trung Quốc, quân Minh tiến hành kế hoạch đồng hóa.  Quân Minh tịch thu hoặc tiêu hủy tất cả các loại sách vở của nước Nam, kể cả các bia đá ghi lại sự nghiệp của tiền nhân.  Quân Minh chở về Trung Quốc hầu như toàn bộ sách vở Đại Việt đã có từ thời Hồ Quý Ly trở về trước. Các sách nầy được Phan Huy Chú ghi lại trong chương “Văn tịch chí” sách Lịch triều hiến chương loại chí.  Thay thế sách vở Đại Việt đã tịch thu và tiêu hủy, nhà Minh cho phát hành rộng rãi sách vở Trung Quốc do vua Minh cho san định lại.

Tháng 9 năm 1414 (giáp ngọ), người Minh ra lệnh lập Văn miếu (thờ Khổng Tử), các đàn thờ thần xã tắc, núi, sông, gió, mưa ở các phủ châu huyện. Về phong tục, người Minh buộc thanh niên nam nữ không được cắt tóc mà phải để tóc dài; phụ nữ phải bận áo ngắn quần dài như người Minh. Người Minh còn cấm người Việt không được ăn trầu. Ăn trầu là một tục lệ lâu đời của người Việt.  Cũng trong năm 1414, nhà Minh mở trường học ở Thăng Long và các phủ, châu, huyện.

Trong khi từ từ  đồng hóa người Việt, nhà Minh tổ chức khai thác kinh tế để phục vụ nhu cầu của Trung Quốc. Về tài nguyên nhân lực, nhà Minh bắt hết nhân tài Đại Việt, những người thông minh, thông kinh, học rộng, quen thuộc việc quan, chữ đẹp, tính giỏi, nói năng hoạt bát, tướng mạo khôi ngô, khỏe mạnh, dũng cảm, quen nghề đi biển, khéo nghề sản xuất gạch, làm hương… đưa về Trung Quốc sử dụng.
Về nông nghiệp, quân Minh quy định mỗi mẫu ruộng chỉ có 3 sào, thay vì 10 sào như cũ.  Đổi đơn vị đo lường như thế có nghĩa là tăng thuế ruộng đất lên hơn ba lần. Năm 1410 (canh dần), quân Minh ra lệnh đặt đồn điền ở các nơi gần thành Thăng Long, thu mua lúa ở các phủ Tuyên Hóa, Thái Nguyên, Tam Giang, để cung ứng thực phẩm cho đoàn quân viễn chinh; buộc dân Việt trồng hồ tiêu đặc sản để chuyển về Trung Quốc như: hương liệu, hươu trắng, chim vẹt, vượn bạc má, trăn …Người Minh còn bắt dân chúng vùng rừng núi tìm bắt voi, tê giác, và dân chúng làm nghề chài lưới ven biển đi mò ngọc trai.
Tháng 7 năm mậu tuất (1418), người Minh thiết lập trường sở thu ngọc trai tại hai địa điểm có hải phận sinh sản nhiều ngọc trai.  Đó là Vĩnh An (Tiên Yên, Vạn Ninh, Quảng Yên) và Vân Đồn (Vân Hải, Quảng Yên).  Hằng ngày, hàng ngàn dân bị đưa đi mò ngọc trai cho người Minh.
Về công nghệ, người Minh thu mua vàng bạc, những kim loại quý hiếm chở về Trung Quốc.  Tháng 8 năm ất mùi (1415), nhà Minh thiết lập các trường cục cai quản các vùng mỏ vàng bạc, đốc thúc dân đinh khai đào các kim loại quý, kiểm điểm sản lượng và niêm phong nạp lên thượng cấp.
Nhà Minh thực hiện chính sách thuộc địa khai thác một cách triệt để đến nỗi trong bài Bình Ngô đại cáo, Nguyễn Trãi đã than: “Nào lên rừng đào mỏ, nào xuống bể mò châu, nào hố bẫy hươu đen,  nào lưới dò chim sả.  Tàn hại cả côn trùng thảo mộc, nheo nhóc thay! quan quả điên liên….  Nay xây nhà, mai đắp đất, chân tay nào phục dịch cho vừa.  Nặng nề về những nỗi phu phen, bắt bớ mất cả nghề canh cửi.  Độc ác thay!  trúc rừng không ghi hết tội; dơ bẩn thay! nước bể không rửa sạch mùi.  Lẽ nào trời đất tha cho, ai bảo thần nhân nhịn được.”

2.-  CHỦ TRƯƠNG CỦA CỘNG SẢN TRUNG QUỐC VÀO THẾ KỶ 20 và 21
Lược qua chính sách của quân Minh, có lẽ mọi người nhớ lại vào năm 1975, khi vừa cưỡng chiếm Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) tức miền Nam Việt Nam, Cộng sản Việt Nam (CSVN) tập trung và đốt hết sách vở miền Nam nhằm tiêu diệt văn hóa miền Nam, truyền bá văn hóa Mác-xít, không khác gì nhà Minh đã tiêu diệt văn hóa Đại Việt, truyền bá văn hóa Trung Quốc.
Cũng sau khi cưỡng chiếm miền Nam Việt Nam, CSVN bắt sĩ quan, công chức cao cấp VNCH đi học tập cải tạo, thực chất là bắt giam trong các trại tù trên rừng thiêng nước độc và bắt lao động khổ sai. Số người  bị bắt giam lên khoảng 1.000.000 người, trong 150 trại giam và số người bị chết trong các trại giam lên đến khoảng 165.000 người. (Spencer C. Tucker, Encyclopedia of the Vietnam War, a Political, Social, and Military History, Volume Two, Santa Barbara, California, 1998, tr. 602.)  Cách bắt người đưa lên các trại tù học tập cải tạo của CSVN không khác gì quân Minh đã đày đọa dân Việt vào thế kỷ 15: “ Nào lên rừng đào mỏ, nào xuống bể mò châu …”
Những chủ trương trên đây là do CSVN học theo quan thầy là Cộng sản Trung Quốc (CSTQ). Cộng sản TQ đối với Việt Nam vào thế kỷ 20 và 21 còn thâm độc hơn nhà Minh đối với Đại Việt vào thế kỷ 15. Trước hết, trong một tài liệu của đảng CSTQ tựa đề là “Cách mạng Trung Quốc và đảng Cộng Sản Trung Quốc”, đưa ra năm 1939, lãnh tụ đảng CSTQ là Mao Trạch Đông đã xác quyết rằng An Nam (tức Việt Nam) là “nước phụ thuộc của Trung Quốc.” (Nxb. Sự Thật, Sự thật về quan hệ Việt Nam – Trung Quốc trong 30 năm qua [tài liệu của đảng CSVN, không đề tên tác giả], Hà Nội: 1979, tr. 16.) (Lúc nầy CSVN đang chống CSTQ.) Điều nầy chẳng khác gì nhà Minh sáp nhập Đại Việt thành một quận của Trung Quốc vào thế kỷ 15.

Từ năm 1950, khi bắt đầu viện trợ quân sự cho CSVN, CSTQ cũng “viện trợ văn hóa” cho CSVN.  CSVN tổ chức các phong trào “rèn cán chỉnh cơ”, “rèn cán chỉnh quân”, “chỉnh huấn”, theo cách thức CSTQ, nhằm loại bỏ tất cả các thành phần dân tộc trong cuộc chiến chống Pháp.  Vì vậy từ năm nầy, nhiều nhà yêu nước theo chủ nghĩa dân tộc đã ly khai Việt Minh và về thành phố hợp tác với chính phủ Bảo Đại.
Cuộc Cải cách ruộng đất theo công thức của CSTQ đã giết hại khoảng 200,000 người dân một cách oan ức. Công thức của Trung Quốc do một đảng viên CSVN cao cấp ghi lại là “một xã có từng nầy bần cố nông thì theo kinh nghiệm Trung Quốc, nhất định phải có bằng nầy địa chủ”.(Nguyễn Văn Trấn, Viết cho Mẹ và Quốc hội [tái bản], California, 1995, tr. 166.)

Trong cuộc CCRĐ năm 1955, tại Thanh Hóa, đội CCRĐ đã đập phá tấm bia đá từ thế kỷ 15 ghi công đức của Lê Lợi tức Lê Thái Tổ. (Nguyễn Minh Cần, “Xin đừng quên! Nửa thế kỷ trước”, điện báo Ánh Dương, ngày 3-2-2006.)  Đội CCRĐ còn đốt nhà thờ tộc họ Nguyễn của đại thi hào Nguyễn Du ở Nghệ An, tiêu hủy tất cả những di cảo của đại thi hào nầy. (Nguyễn Minh Cần, báo đã dẫn.). Cũng tại Nghệ An, anh hùng dân tộc Phan Bội Châu bị đội CCRĐ đem ra đấu tố và ảnh của Phan Bội Châu bị quăng vào chuồng trâu. (Lời kể của cháu nội Phan Bội Châu trên báo Kiến thức ngày nay, số 50, Tp.HCM ngày 15-12-1990, và thư của Lê Nhân gởi Phan Văn Khải, trên báo Đàn Chim Việt ngày 5-12-2005.)  Hành động nầy không khác gì nhà Minh vào thế kỷ 15, đập phá bia đá của Đại Việt, đốt hoặc tịch thu sách vở của Đại Việt đem về Trung Quốc.
Còn nữa, để lấy lòng Trung Quốc, CSVN ký công hàm ngày 14-9-1958 công nhận Tuyên bố ngày 4-9-1958.  Bản tuyên bố nầy chẳng những xác định hải phận 12 hải lý của Trung Quốc mà còn xác định chủ quyền của Trung Quốc trên các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, vốn là của Việt Nam. Đây là tội phản quốc lớn lao nhất trong lịch sử dân tộc, dâng đảo, dâng biển cho ngoại bang bắc phương.

Bị CSTQ áp lực nặng nề, sau năm 1975, CSVN chạy theo Liên Xô, muốn chống lại CSTQ.  Vì vậy năm 1979, CSTQ “dạy” cho CSVN một bài học.  Sự sụp đổ của Liên Xô năm 1991 chấm dứt tình trạng lưỡng đầu trong khối Cộng sản Quốc tế. Trung Quốc trở thành cường quốc cộng sản số 1 trên thế giới. Từ đây CSVN không còn sự chọn lựa nào khác; không còn đu dây giữa Liên Xô và Trung Quốc. Nếu muốn tồn tại, CSVN bắt buộc phải thần phục và qụy lụy cường quốc cộng sản còn lại là Trung Quốc.  Về phía Trung Quốc, không còn sợ bị Liên Xô canh tranh ảnh hưởng, CSTQ áp dụng kế hoạch tằm ăn dâu, từ từ nuốt dần con mồi Việt Nam.
Trên danh nghĩa, CSTQ không đô hộ Việt Nam như nhà Minh đô hộ Đại Việt, nhưng CSTQ khống chế đảng CSVN và dùng đảng CSVN làm công cụ khai thác Việt Nam nhằm phục vụ Trung Quốc. Có lẽ chúng ta còn nhớ là trong nền bang giao giữa Đại Việt và Trung Quốc, trước kia vua chúa Đại Việt phải gởi phẩm vật sang triều cống Trung Quốc, nhưng vua chúa Đại Việt vẫn độc lập một cõi và không cúi đầu vâng phục Trung Quốc.  Trong khi đó, hiện nay, lãnh đạo CSVN nằm trọn trong tay CSTQ, nên CSVN phải thi hành những mệnh lệnh của CSTQ.

Đầu tiên, CSTQ áp lực CSVN phải ký hai hiệp ước nhượng đất và nhượng biển. Trước kia còn Liên Xô làm đối trọng, CSVN dựa vào Liên Xô để tìm cách tránh né CSTQ. Lần nầy Liên Xô đã tan rã, CSVN đành phải vâng lời Trung Quốc.  Hiệp ước về biên giới trên đất liền Việt Nam Trung Quốc ngày 30-12-1999 nhượng ải Nam Quan và một nửa Thác Bản Giốc cho Trung Quốc. Hiệp ước phân định lãnh hải ngày 25-12-2000, nhượng cho Trung Quốc khoảng 10.000 cây số vuông mặt biển trên Vịnh Bắc Việt.

Người Trung Quốc tràn vào Việt Nam càng ngày càng đông, không cần hộ chiếu nhập cảnh, lập gia đình và ở lại luôn Việt Nam, chẳng những cạnh tranh về kinh tế với người Việt Nam mà còn nhắm mục đích đồng hóa Việt Nam. Hàng hóa công nghiệp rẻ tiền của Trung Quốc tuông vào Việt Nam qua đường biên giới rộng mở, giết chết các ngành tiểu thủ công nghiệp trong nước Việt Nam.
Trước kia, quân Minh lập đồn điền, thu mua lúa gạo, thực phẩm gởi về Trung Quốc.  Ngày nay người Trung Quốc vơ vét thực phẩm Việt Nam, nhất là hải sản đưa về Trung Quốc.  Trung Quốc thu mua nhiều loại “đặc sản” lạ lùng, như móng trâu, tai ngựa, rắn rết, …  Muốn bán móng trâu, tai ngựa thì phải giết trâu ngựa.  Bắt rắn rết đi bán thì làm mất cân bằng sinh thái trong thiên nhiên…  Đây là những kế hoạch nhằm hủy hoại môi trường và kinh tế Việt Nam.
Ngoài ra, Trung Quốc còn thuê đất dài hạn của Việt Nam, từ đồng bằng lên rừng núi, tổ chức canh tác những nông phẩm theo nhu cầu xuất cảng của Trung Quốc để gởi về Trung Quốc, hoặc xuất cảng thẳng đến các khách hàng của Trung Quốc trên thế giới.
Ngày trước, quân Minh bắt dân Việt vùng rừng núi tìm những sản phẩm quý hiếm là sừng voi tê giác . Ngày nay, CSTQ tổ chức sản xuất bauxite ở vùng cao nguyên Cao Bằng và Lâm Đồng, chẳng những tác hại về môi trường mà còn ảnh hưởng đến tình hình an ninh vùng cao nguyên. Công nhân Trung Quốc trong những nông trường và công trường là những quân nhân “ẩn tế”, mai phục sẵn sàng, chờ đợi thời cơ là ra tay hành động. Ngày trước quân Minh bắt ngư dân Việt Nam xuống biển mò ngọc trai, thì ngày nay, CSTQ lấn biển, chiếm ngư trường, tìm kiếm loại nguyên liệu quý dưới lòng biển là dầu hỏa.
Vào thế kỷ 15, hoàng đế nhà Minh chỉ áp lực Đại Việt ở phía bắc. Ngày nay, CSTQ thâm độc hơn, áp lực Việt Nam ở cả 3 mặt:  bắc (biên giới Việt-Trung), tây (Lào, Cambodia và dãy Trường Sơn), và đông (Vịnh Bắc Việt và Biển Đông). Vua chúa Trung Quốc chỉ ham đánh chiếm đất liền. Ngoài đất liền, CSTQ còn đánh chiếm hải đảo, hải phận và ngư trường Việt Nam.

Một bài học lịch sử trong cuộc kháng Minh của Lê Lợi đáng ghi nhớ: Khi nhà Hồ đảo chánh nhà Trần năm 1400, một vài con cháu nhà Trần chạy qua Trung Quốc cầu cứu nhà Minh. Vì vậy, Lê Lợi không dính líu đến nhà Hậu Trần nhằm tránh tai tiếng và tránh bị nội ứng, chờ đợi cho đến khi con cháu nhà hậu Trần hoàn toàn  sụp đổ năm 1414, thì khi đó Lê Lợi mới bắt đầu chiêu tập hào kiệt, tổ chức hội nghị Lũng Nhai năm 1416, cùng nhau thề nguyền chung sức chống quân Minh, và sau đó mở cuộc kháng Minh năm 1418.  Đây là một kinh nghiệm mà ngày nay chúng ta cần phải học hỏi.
Ngày nay, Hồ Chí Minh và CSVN rước quân CSTQ vào Việt Nam, rồi làm tay sai cho CSTQ.  Đảng CSVN ngày nay vô cảm với tình tự dân tộc, đàn áp và giải tán tất cả những cuộc biểu tình chống Trung Quốc ở trong nước. Đàn áp lòng yêu nước của quần chúng là một sự phá sản tinh thần dân tộc chưa từng xảy ra trong lịch sử Việt Nam. Như thế, CSVN còn đó thì không thể chống Trung Quốc được. Muốn chống Trung Quốc thì trước hết phải chấm dứt đám nội ứng CSVN, giống như Lê Lợi muốn chống quân Minh thì phải đợi cho nhà Hậu Trần sụp đổ.

Vừa qua, có một số người ở hải ngoại viết “Thư ngỏ” gởi CSVN là một việc làm thật là vô ích. Đúng là “đàn gảy tai trâu”. Nếu quý vị còn quan tâm đến tiền đồ dân tộc, muốn viết thư ngỏ, thì xin quý vị hãy viết thư ngỏ kính gởi nhân dân Việt Nam, kính gởi hơn 80 triệu đồng bào trong nước, kêu gọi đồng bào hãy đoàn kết với những nhà tranh đấu dân chủ trong nước, đồng loạt đứng lên giải thể chế độ độc tài CSVN, chấm dứt nạn tay sai nội ứng, thì lúc đó dân tộc Việt Nam mới có thể chiến đấu chống Trung Quốc.
(Toronto, 15-10-2011)
© Trần Gia Phụng

Hợp tác với VC không thể cứu được nước nhà !


Tại sao phải chống Việt Cọng ?
Hợp tác với VC không thể cứu được nước nhà !


Hiện nay có một trào tư tưởng hướng về Việt Nam với hy vọng sẽ cọng tác với chính quyền Việt Cọng để chống Trung Cọng và cứu nước, họ nêu lên lòng yêu quê hương như là mục tiêu chính để quên đi mục tiêu quan trọng khác là diệt mầm mống tạo mất nước do ngụy quyền VC đã và đang âm thầm thực hiện, ngay cả tên cựu thủ tướng của chế độ VNCH xưa là Trần Thiện Khiêm cũng ngu si nói rằng “dù cộng sản hay không cộng sản thì VC cũng là những người yêu nước” và “mọi người nên góp ý với VC để họ sẽ sửa đổi chế độ …”
Đối với những người yêu nước ngây thơ cứ nghĩ rằng việc xây dựng quê hương giúp thoát khỏi ách xâm lăng của Trung Cọng là khả thi trong mọi tình huống, dù ngay cả hoàn cảnh đất nước nằm trong vòng tay của Việt Cọng, thì đó là một sự liều lỉnh đi vào ngỏ cụt, vì giống như trong kinh doanh, khi họ đã bỏ vốn đầu tư cho một công ty, một chính thể đang mắc nợ đầy người thì kết quả sẽ là vở nợ và khánh tận mà thôi, sự đầu tư của họ sẽ chẳng đi về đâu và tài năng vật lực của họ còn bị cướp sạch.

Xin đưa ra một thí dụ để kẻ ngây thơ có thể hiểu rõ hơn. Chẳng hạn quý vị được ông anh “Việt Cọng yêu nước” đề nghị bỏ vốn vào để kinh doanh một cửa hàng ăn uống, nhìn vào thấy đông khách lắm cho nên quý vị nghĩ rằng sự đầu tư chắc sẽ lời to. Thế nhưng sau khi đã bỏ vốn đầu tư xong và quý vị đến ra mắt để tiếp thu cửa hàng thì một thằng Chệt bụng bự thò đầu ra xua đuổi quý vị đi và nói rằng cửa hàng đó là của hắn. Sau khi cải chày cải cối thì hắn trưng ra khế ước do chủ cũ “VC yêu nước” đã ký bán cửa tiệm cho nó rồi cho nên mọi cơ sở vật dụng trong cửa hàng đều hợp pháp thuộc về nó. Quý vị ắt sẽ sáng mắt ra vì thấy rằng mình ngu khi chưa biết quyền sở hữu của cửa hàng thuộc về ai mà đã dám cả tin vào một thằng lưu manh lừa đảo.

Chính quyền Việt Cọng đã ký công hàm bán biển đảo, đất đai và tài nguyên của Việt Nam cho Trung Cọng rồi, chữ ký trên công hàm của chúng là hợp pháp vì chính thể của chúng đang được thế giới thừa nhận. Vì thế hiện nay dù những người yêu nước có nổ lực đòi trở lại những biển đảo và đất đai đó thì công pháp quốc tế cũng không thể chấp thuận sự đòi hỏi này vì tính cách hợp pháp của chính quyền Việt Cọng đã được quốc tế thừa nhận, kể cả những công hàm bán nước của chúng. Vì thế dù có hợp tác với Việt Cọng để đuổi quân xâm lăng Trung Cọng ra khỏi lãnh thổ của Việt Nam thì những biển đảo và đất đai đó sẽ không đủ pháp lý để được trả lại cho nước Việt Nam. Trung Cọng đã lừa cho con cá tra Việt Cọng tham ăn mắc câu cho nên giờ này nó hết đường cựa quậy, phải kêu gọi người Việt Hải Ngoại giúp nó để giành lại các biển đảo đã mất bởi lẽ chỉ có người Việt Hải ngoại mới có “tư cách đối lập” để địch lại với việc xâm lăng của Trung Cọng, nhưng ngược lại, Ngưòi Việt Hải Ngoại vẫn chưa có “tư cách pháp nhân” đại diện toàn dân Viẹt Nam để vô hiệu hoá cái chính quyền của Việt Cọng.

Vì thế, một khi các chính quyền Việt Cọng ké tiếp vẫn mang danh đội mủ là “kẻ kế nghiệp” của những chế độ đã ký công hàm bán nước cho Trung Cọng, thì những phần biển đảo đã bị chúng bán vẫn có hiệu lực là phải thuộc quyền sở hữu của Trung Quốc chứ không thể đòi lại được. Riêng Việt Cọng thì phải bay theo cái lao chúng đã phóng từ 70 năm nay là luôn sát cánh với Trung Cọng trong việc thu gom thế giới vào một thiên dường Xã Hội Chủ Nghĩa chung cho bọn vô sản, vì thế chúng không thể nào đi ngược được, vì đi ngược tức là chết chắc.

Những người yêu nước quốc nội cũng như quốc ngoại, khi hợp tác với chính quyền Việt Cọng thì họ chỉ có thể giúp bọn này bán nước hữu hiệu thêm mà thôi chứ không thể nào kìm hảm chúng lại, hoặc đòi lại những tài nguyên và đất biển mà chúng đã dâng hiến cho Trung Cọng. Trong khi bọn VC dụ dổ những người yêu nước đóng góp tài lực xây dựng quê hương thì chúng nó vẫn đan tâm tiếp tục ký nhượng thêm đất đai và tài nguyên quốc gia một cách âm thần và gian lận cho bọn xâm lược phương Bắc bởi vì chủ trương của chúng luôn nhằm vào việc thủ lợi cho phe đảng của chúng với châm ngôn “còn Đảng thì còn ta” và “còn Trung Quốc thì còn Đảng”, có nghĩa là đất nước Việt Nam có mất mát suy đồi thì mặc kệ, miển sao Đảng và chúng nó sống giàu có là được. Một Đảng bán nước như thế mà những người yêu nước còn tin tưởng rằng chúng sẽ chống quan thầy Trung Cọng thì thật là một tin tưởng điên rồ.

Một tên cướp không bao giờ từ chối bán những thứ nó cươp được cho người mua khi người mua này trả một giá quá hấp dẩn là ban cho nó quyền được “muôn năm trường trị, thống nhất giang hồ”. Không có Trung Cọng bảo trợ thì Việt Cọng không thể làm vua của Việt Nam, vì thế sẽ không có mảy may hy vọng nào thằng Việt Cọng lại có thể phản bội quan thầy Trung Quốc của nó để mất đi sự bảo vệ từ quan thầy này rồi tự rước lấy cái họa bị nhân dân Việt Nam phanh thây. Đó là điều quá hiển nhiên, thế mà những thằng như Trần-Thiện-Khiêm và những “trí thức nảo heo” lại hy vọng rằng Việt Cọng là yêu nước và sẽ chống lại Trung Quốc để đòi lại những gì chúng đã bán rẻ cho bọn Tàu xâm lược này.

Bọn Việt Cọng không những bán đất biển mà còn bán cả văn hóa dân tộc cho bọn Tàu nữa, nhìn những ấn phẩm về luật pháp chúng vừa cho phát hành tại Việt Nam thì thấy rõ chữ Tàu đang cởi lên đầu chữ Việt ngay ở bìa sách.
Như lý luận loài người đã chứng minh, một khi văn hóa Việt đã mất thì nước Việt ắt sẽ bị đồng hóa bởi văn hóa Tàu và bị cai trị bởi dân tộc Tàu. Sự thật đau lòng cho thấy văn hoá Việt đã bị xóa sạch khi phái đoàn văn công của Việt Nam qua Tàu phải lòn cúi đóng vai Hai Bà Trưng làm lễ cúng tế cho tướng tàu Mã Viện.
Bức ảnh này được đưa lên trang mạng của Trung Quốc vời chú thích : "Màn múa hát ngày 21/3/2010 của các diển viên VN trong vai Hai Bà Trưng, Thi Sách, múa hát ngợi ca công đức của tướng Trung Quốc Mã Viện
Và cho dù Việt Cọng chạy đôn đáo để được sự ủng hộ của Mỹ hầu chống lại Trung Cọng (cũng như xưa kia được sự ủng hộ của Liên Sô để đánh lại Tàu) thì Việt Cọng cũng không thể lấy lại những phần đất biển đã công khai ký bán cho Trung Quốc, ngoại trừ phải mua lại những phần đất biển này bằng giá đắt qua sự mặc cả với chúng. Một nước đàn anh to lớn thì cũng có một tự ái to lớn, vì thế Trung Quốc sẽ không bao giờ trả lại đất cho Việt Nam như những người yêu nước mong đợi, ngoại trừ Trung Quốc thua trận về quân sự hoặc ngoại giao với VN mà thôi.

Vậy trước khi hợp tác với Việt Cọng để cứu nước giành lại những phần đất đã bị VC bán đi thì những người yêu nước hãy lượng định xem Trung Quốc có thể thua Việt Nam hay không ? Điều dễ thấy là Trung Quốc không thể thua Việt Nam về quân sự dù Việt Nam có giả vờ mua nhiều tàu ngầm Kilô của Nga và những chiến hạm nhỏ loại Sigma của Hà Lan để làm mặt. Sự kèn cựa dưới hình thức quân sự đó chỉ là một dọ dẩm chính trị để có thêm uy thế về ngoại giao mà thôi, cho nên con đỉ già Việt Cọng không bao giờ có thể tranh hùng với Trung Quốc về quân sự mà chỉ có thể lên mặt vênh váo với Trung Quốc (là thằng chồng ghẻ hờm của con đỉ này) là hiện nay mình đang có thằng kép mới là anh Mỹ hùng cường để cho thằng chồng ghẻ hờm cũ chịu êm thắm rút lui mà không bạo ngược nắm tóc mình kéo lê lết trên hè phố để trừng trị cho cái tội ngoại tình và lừa đảo trân tráo !

Việt Nam chỉ còn một cách tranh đấu duy nhất để lấy lại những gì đã bị công khai bán đưt và ký nhượng cho Tàu là làm sao vô hiệu hóa (invalidate) tính hợp pháp của chính quyền Việt Cọng, vì khi đã trở thành một chế độ không còn được thế giới thừa nhận là đại diện cho dân tộc Việt Nam thì những công hàm bán nước của chế độ bất hợp pháp này mới bị vô hiệu hóa mà thôi.

Trong những cuộc đảo chánh (coup d’état) thì chính quyền mới sẽ tiếp tục cai trị quốc gia sau khi đã được pháp nhân của chính quyền cũ bàn giao quyền hành pháp quốc gia và sẽ có trách nhiệm gánh vác và thừa hưởng những vốn liếng cùng nợ nần của chính quyền cũ bàn giao lại. Nếu thừa hưởng một món nợ nần với ngoại quốc thì chính quyền mới có trách nhiệm phải thanh toán món nợ này. Do đó nếu chính quyền Việt Cọng hiện nay từ chức và “bàn giao” quyền hành pháp lại cho một chính quyền mới, dù chính quyền đó là Trung lập hay Quốc Gia, thì chính quyền mới này cũng phải thực thi những gì chính quyền Việt Cọng cũ đã ký kết, nhất là phải công nhận những công hàm của VC bán biển đảo và đất đai cũng như tài nguyên cho Trung Cọng. Vì thế, nếu không thủ tiêu cái chính quyền Việt Cọng để chúng không thể chính thức “bàn giao” cho chính quyền mới thì không thể nào vô hiệu hóa những công hàm bán nước của chúng.


Thủ tiêu bằng cách nào ? Đó là chiến thắng đè bẹp chúng bằng quân sự hoặc bằng cách mạng của toàn dân. Cách mạng (revolution) có nghĩa là lật đổ và xóa bỏ hoàn toàn cái cũ để thay cái mới, không thừa nhận bất cứ thứ gì của chế độ cũ mà thiết lập bằng những thứ hoàn toàn mới. Khi Việt Cọng thắng trận ở Miền Nam Việt Nam, khi tên Đại Tá Việt Cọng Búi Tín theo xe tăng T54 xông thẳng vào Dinh Độc Lập thì Tổng Thống Dương van Minh và nội các Vũ văn Mẩu của ông chờ đợi “quân Cách Mạng” đến để “bàn giao” chính phủ và quyền hành pháp. Khi quân cách mạng vào Dinh, Dương Văn Minh vội đứng dậy nói: “Chúng tôi đang đợi các ông đến để bàn giao”. Nhưng Việt Cọng lại mắng vào mặt ông rằng: “Các ông đã bị bắt; các ông không còn gì để bàn giao; các ông phải tuyên bố đẩu hàng không điều kiện.” Dương Văn Minh chấp nhận, đến Đài Phát thanh đọc bản tuyên bố đầu hàng không điều kiện. Trung tá VC Bùi Tùng đọc lời chấp nhận đầu hàng của Tổng thống Dương Văn Minh. Nhờ không có chính thức “bàn giao” mà chỉ là đầu hàng cho nên Việt Cọng đã gạt hết tất cả nợ nần của chính phủ VNCH đối với Mỹ và các nước đồng minh khác. Giờ này cũng vậy, nếu Việt Cọng không bị đánh thảm bại và phải đầu hàng thì chính thể Việt Cọng sẻ được dịp “bàn giao” của nợ lại cho chính phủ kế tiếp với những công hàm bán nước chúng đã ký kết không cách nào tháo gở nổi.

Bởi lẽ Việt Nam giờ này quá yếu hèn không thể nào thắng Trung Cọng bằng quân sự cho nên muốn cứu nước, muốn lấy lại những phần đất nhà nước Việt Cọng đã bán và nhường cho Trung Cọng thì có một phương cách là phải tiêu diệt Việt Cọng mà thôi, vì chỉ khi nào nhà nước Việt Cọng bị hoàn toàn giải thể thì chúng ta mới có thể vô hiệu hóa tất cả những công hàm bán nước và nợ nần của chúng vay mượn khiến những thế hệ con cháu chúng ta phải nai lưng oằn cổ để trả nợ.

Đừng hy vọng gì đến sự giúp đỡ của các nước tư bản đang giao dịch mua bán và bỏ vốn đầu tư lớn với chính quyền Việt Cọng vì họ sẽ cố gắng bảo vệ vốn đầu tư của họ tại Việt Nam và không muốn những đầu tư đó bị mất đi bởi một cuộc cách mạng. Hãy nhìn xem Trung Quốc đang đau điếng vì đã bị mất mậu dịch dầu hỏa với Libya, mất một nguồn cung cấp năng lượng khổng lồ giúp Trung Quốc phát triển kỷ nghệ và quân sự. Nước nào hiện nay đang đầu tư lớn vào Việt Nam đều không muốn thấy chế độ Việt Cọng ngả nhào. Những người yêu nước, nếu không muốn bị mất nước thì phải tự động nổi dậy để tận diệt Việt Cọng, vì chỉ có làm như vậy mới thực sự lấy lại được những gì đất nước đã bị đánh mất bởi bàn tay bán nước của bọn Việt Cọng.

Trường Sơn

Trung Quốc đã từng khống chế lãnh đạo đảng CSVN

16/10/2011

-
1- Chủ tịch nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa: Hồ Chí Minh.
Nhân dân Việt Nam, nhất là đồng bào ở miền Bắc không ai mà không biết đến cuộc Cải cách ruộng đất“ long trời lở đất” do chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa dưới sự lãnh đạo của ông Hồ Chí Minh thực hiện trên đất Bắc từ năm 1953 đến năm 1956 đã giết hơn nửa triệu người dân vô tội. (theo thượng tọa Thích Quảng Độ trong bản“ Nhận định về những sai lầm tai hại của đảng CSVN đối với dân tộc và Phật giáo Việt Nam”). Cũng chính vì chiến dịch CCRĐ này mà cuộc đấu tranh giai cấp, đấu tố lẫn nhau tạo ra sự mất đoàn kết trong nhân dân và ngay cả trong gia đình mà hậu quả vô cùng bi thảm.
Ông Hồ Chí Minh kể từ khi theo đảng CS đệ tam quốc tế và ngữa tay nhận viện trợ của đồng chí Trung cộng, đấu tranh giải phóng gông cùm của Pháp 100 năm để mang vào cái ách của giặc Tàu 1.000 năm. Dân tộc Việt Nam đang có nguy cơ bị Hán hóa và diệt chủng. Tội lổi này được ông Hoàng Tùng, nguyên tổng biên tập báo Nhân Dân (1954-1982) viết chuyện về “ Bí mật HCM” kể như sau:
“Mùa hè năm 1952 Mao Trạch Đông và Stalin gọi bác sang, nhất định bắt phải thực hiện CCRĐ. Sau thấy không thể từ chối được nữa, bác mới quyết định phải thực hiện CCRĐ…
“ Muà hè năm 1952, sau khi đi Trung quốc và Liên xô về, bác chuẩn bị cho hội nghị cán bộ đầu năm 1953, quyết định CCRĐ. Đoàn cố vấn CCRĐ do Kiều Hiếu Quang làm trưởng đoàn. Kiều là phó bí thư tỉnh ủy Quảng Tây”. (Đàn chim Việt online ngày 4-7-2010)
Cụ Nguyễn Văn Trấn, một nhà cách mạng lão thành, trong thời kỳ CCRĐ đã đưa phái đoàn đại biểu miền Nam ra thăm ông Chủ tịch Quốc hội Tôn Đức Thắng, và ông kể lại trong “ Viết cho Mẹ và Quốc hội”:
“Nè nghe má. Có lần anh chị em Nam bộ“ đại biểu tôi đến gặp ông gìa Tôn mà hỏi, tại sao ổng để cho CCRĐ giết người như vậy?”
“Bác Tôn đang ngồi, nghe tôi hỏi, liền đứng dậy bước ra ghế, vừa đi và nói:
“Đụ mẹ, tao cũng sợ nó, mầy biểu tao còn dám nói gì?”
“Quả thật, lúc CCRĐ còn nghe theo Chệc mà phóng tay phát động ai mà có ý kiến với nó thì sẽ bị quy là có tư tưởng địa chủ”. (VCMVQH- trang 267)
 
2- Tổng bí thư đảng CSVN: Lê Duẩn.
Tổng bí thư Lê Duẩn, người trước kia theo Trung cộng chống bọn xét lại Liên Xô, sau lại theo Liên Xô chống Trung cộng, trong bài phát biểu năm 1979 ông nhắc lại chuyện bị đồng chí khống chế ra sao:
“Mao có suy nghĩ mới. Ông ta nói rằng, vì Mỹ đánh chúng ta, ông ta sẽ đưa quân đội (Trung quốc) đến giúp chúng ta xây dựng đường xá. Mục tiêu chính của ông ta là tìm hiểu tình hình đất nước ta để sau này ông ta có thể tấn công chúng ta từ đó mở rộng xuống khu vực Đông Nam Á. Không có lý do nào khác. Chúng tôi biết rõ mưu đồ này, nhưng phải cho phép (sự xâm nhập của quân đội TQ). Thôi thì cũng được. Nhưng họ quyết định đưa quân vào. Tôi yêu cầu họ chỉ gởi người, nhưng quân lính của họ đến cùng súng đạn. Tôi cũng phải chịu điều này”. (Đàn Chim Việt online ngày 14-6-2011)

3- Tổng bí thư đảng CSVN: Nguyễn Văn Linh
Năm 1990, sau khi Liên Xô nước đầu đàn của khối XHCN sụp đổ tổng bí thư đảng CSVN Nguyễn Văn Linh lật đật quay lại cầu cạnh và tôn Trung quốc làm nước XHCN đàn anh. (Người ta lớn vì ta quỳ xuống- TH)
Nguyên thứ trưởng Ngoại giao Trần Quang Cơ trong hồi ký chương“ Thuốc đắng không dã được tật” thuật lại lời của ông Linh như sau:
“Chúng tôi muốn cùng các người cộng sản chân chính bàn vấn đề bảo vệ CNXH…Tôi sẳn sàng sang Trung quốc gặp lãnh đạo cấp cao Trung quốc để khôi phục lại quan hệ hữu hảo. Các đồng chí cứ kêu một tiếng là tôi đi ngay…
“ Tôi cần nêu cao ngọn cờ CNXH, kiên trỉ chủ nghĩa Mác-Lênin”. (Hồi ký TQC- chương 10)
Theo“ Hồi ức và suy nghĩ” chưa xuất bản công khai của ông Trần Quang Cơ thì ngày 2-9-1990 một phái đoàn CSVN cấp cao do TBT Nguyễn Văn Linh cầm đầu bị Trung Quốc lừa gọi sang bí mật họp ở tại Thành Đô, thủ phủ của tỉnh Tứ Xuyên thực chất là để“ nhận lệnh” giải quyết vấn đề Campuchia theo hướng có lợi cho Trung quốc mà không bàn gì đến vấn đề Việt-Trung.
“ Sở dĩ ta dễ dàng bị mắc lừa ở Thành Đô là vì chính ta đã tự lừa ta. Ta đã tạo ra ảo tưởng là Trung quốc sẽ giương ngọn cờ CNXH, thay thế cho Liên Xô làm chỗ dựa vững chắc cho cách mạng Việt Nam và CNXH thế giới, chống lại hiểm họa“ diễn biến hòa bình” của chủ nghĩa đế quốc do Mỹ đứng đầu”. (Dân Làm Báo online ngày 10-10-2011)

4- Tổng bí thư đảng CSVN: Đỗ Mười.  
Theo bài của Lý Nguyên dịch từ nguồn tin công bố trên báo chí của Trung cộng và chính tân TBT Đỗ Mười là người cầm đầu phái đoàn cao cấp sang Trung cộng để chính thức bình thường hóa bang giao và nhận 16 chữ vàng oan nghiệt!
“Một năm sau gặp gỡ Thành Đô, tháng 11 năm 1991, tổng bí thư mới của đảng CSVN Đỗ Mười và chủ tịch Hội đồng bộ trưởng mới Võ Văn Kiệt thăm Trung quốc. Người lãnh đạo hai nước công bố tuyên bố chung, tuyên bố quan hệ Trung-Việt bình thường hóa. Tháng 2-1999, người lãnh đạo Trung-Việt công bố
“ Tuyên bố chung”, xác định khuôn khổ phát triển quan hệ hai nước trong thế kỷ mới, nói ngắn gọn là 16 chữ “ ổn định lâu dài, hướng tới tương lai, láng giềng hữu hảo, hợp tác toàn diện”. (Dân Làm Báo online ngày 10-10-2011)
 
5- Tổng bí thư đảng CSVN: Lê Khả Phiêu.
Dưới thời tổng bí thư đảng CSVN Lê Khả Phiêu, Việt Nam và Trung cộng ký Hiệp ước biên giới tháng 12-1999 tại Hà Nội và hiệp ước phân Vịnh Bắc Bộ vào tháng 12-2000 tại Bắc Kinh dâng đất, dâng biển cho Trung cộng mà không thông qua Quốc hội đã bị dư luận trong các vị lão thành cách mạng chê trách thậm tệ.
Giáo sư Trần Khuê trả lời phỏng vấn của tuần báo Việt Tide, ông nói:
“Các cụ lão thành cách mạng và các cựu chiến binh mà tôi gặp ở đó nói rằng bộ chính trị của Lê Khả Phiêu đã nhường một phần đất biên giới cho Trung quốc. Tôi rất ngạc nhiên. Họ cũng phê bình, chê ông Lê Khả Phiêu là hậu duệ của Lê Chiêu Thống…
“Đúng như thế, hành động cắt đất, cắt biển cho ngoại bang như thế là hành động phản dân tộc, phản quốc, phản lịch sử cần phải được xét xử”. (Việt Tide số 30 ngày 8-2-2002)
 
6- Tổng bí thư đảng CSVN: Nông Đức Mạnh.
Nhân dân Việt Nam không còn ai lạ gì với việc Trung cộng khai thác bauxite ở Tây Nguyên, mặc dù đã có không biết bao nhiêu sự chống đối nhưng bộ chính trị đảng CSVN vẫn cho tiến hành vì cho đó là“ chủ trương lớn của đảng”. (chớ không phải là chủ trương của Dân). Trong dự án này thấy rõ là đảng CSVN đã đi ngược lòng Dân và cả hàng ngàn vị thân hào nhân sĩ trí thức cũng như vị tướng khai quốc công thần Võ Nguyên Giáp. Người chịu trách nhiệm đầu tiên là tổng bí thư đảng CSVN là Nông Đức Mạnh và kế đến là thủ tướng chính phủ Nguyễn Tấn Dũng.
“Bản tin của Bộ Ngoại giao Việt Nam thì nói, hồi giữa năm ngoái, tổng bí thư đảng CSVN, ông Nông Đức Mạnh, sang thăm Trung quốc, cũng khẳng định 2 nước“ tăng cường hợp tác trong các dự án” trong đó có dự án khai thác bauxite tại Đắc Nông”. (RFA online ngày 11-2-2009)

7- Tổng bí thư đảng CSVN: Nguyễn Phú Trọng.
Đương kim tổng bí thư đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng thì“ ông bị một số nhà quan sát nước ngoài cho là“ thân Trung quốc” và có xu hướng thiên về bảo thủ tuy được đánh giá là nhân vật ôn hòa”(BBC online ngày 19-1-2011)
Vừa qua, trong chuyến đi triều kiến Thiên triều chỉ nhận được 6 điều lệnh chung chung, toàn những lời sáo ngữ thông thường, nhưng tựu trung là dặn dò giải quyết tranh chấp ôn hòa kiên trì phương châm 16 chữ vàng và 4 tốt và, ông Trọng vui vẻ nâng bi.
“Tại hội đàm, tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng một lần nữa khẳng định ủng hộ thực hiện nhất quán chính sách một nước Trung quốc, ủng hộ sự nghiệp lớn thống nhất Trung quốc”. (Thanh Niên online ngày 11-10-2011)
Khi các đồng chí vĩ đại ôm nhau hôn hít, giải quyết “tầm cao chiến lược” ở bàn hội nghị“ theo tinh thần tuần tự tiệm tiến”, “chín mùi”,( nuốt luôn khỏi nhai) kiên quyết giải quyết qua đàm phám hòa bình mọi tranh chấp trên biển Đông thì ngay khi chữ ký chưa ráo mực, tờ Hoàn Cầu Thời Báo, một tiếng nói chính thức của đảng CS Trung quốc đã trịch thượng hăm dọa“ phá hỏng” dự án thăm dò dầu khí giữa Việt Nam và Ấn Độ ngay trên vùng biển thuộc chủ quyền của Việt Nam.
“Không chỉ lên tiếng phản đối, Trung quốc cần phải có“ những hành động kiên quyết” để phá hỏng dự án đó. Tờ Hoàn Cầu Thời Báo đề nghị, một khi Ấn Độ và Việt Nam khởi động thăm dò dầu khí chung, Trung quốc có thể gửi các lực lượng phi quân sự đến phá rối và gây bất hòa giữa hai nước để ngăn chận việc thăm dò này”. (RFI online ngày 14-10-2011)

8- Trung tướng thứ trưởng bộ QP: Nguyễn Chí Vịnh
Ngoài những vị tổng bí thư của đảng CSVN ra còn một ông tướng thường hay nổi đình đám nhiều tai tiếng là ông trung tướng thứ trưởng bộ QP Nguyễn Chí Vịnh, theo cụ Lê Hữu Hà, người có 65 tuổi đảng và là cựu tư lệnh chiến dịch Tây Bắc trả lời thông tín viên Hà Giang đài RFA, cụ nói về ông tướng“ lưng cong” này như sau:
“Tôi biết là nó rất hư xấu, nhưng mà rất ranh mãnh từ nhỏ. Tôi là người đề nghị đình chỉ công tác Nguyễn Chí Vịnh đi cô ạ, bởi vì hiện tại thì tôi biết nó là tay sai của một thế lực nước ngoài đang phá hoại công trình của đất nước chúng tôi”. (RFA online ngày 23-6-2010)
Tiến sĩ địa chất Nguyễn Thanh Giang chua chát nhận định về những nhà lãnh đạo của đảng CSVN như sau:
“ …nhiều vị lãnh đạo của ta còn bị Trung quốc sập bẫy biến thành kẻ dâng hiến các phần lãnh thổ: công hàm 14 tháng 9 năm 1958 của thủ tướng Phạm Văn Đồng đang đẩy Hoàng Sa vào thế kẹt, năm 1988 Lê Khả Phiêu đi Trung quốc hiến thác Bản Giốc, Mục Nam Quan, Vịnh Bắc bộ, năm 2001 Nông Đức Mạnh  đi Trung quốc mở đường cho họ vào khai thác bauxite và nằm vùng ở Tây Nguyên…!
“ Từ khi ông Trọng lên nắm quyền, chỉ trong vòng ba tháng, từ tháng 6 tới tháng 9 vừa qua, ít nhất ba phái đoàn cấp cao đã được cử sang Bắc kinh…Những chuyến công du mở đường để ông Trọng sẽ được khoản đãi long trọng ấy đã đạt được những kết quả gì?
“ Phải chăng chỉ đạt được những lời rủ rê mà như lệnh truyền:“ cùng Việt Nam cảnh giác trước âm mưu của các thế lực thù địch nhằm chia rẽ sự hợp tác hữu nghị, truyền thống tốt đẹp giữa 2 nước”. (Đàn Chim Việt online ngày-10-2011)
Điểm danh qua các vị lãnh đạo đảng CSVN từ khi có đảng đến nay thì không có vị nào là không bị Trung cộng khống chế cả. Tất cả đều răm rắp làm theo sự chỉ đạo của ngoại bang thì làm sao mà lãnh đạo đất nước một cách tốt đẹp được. Giành quyền lãnh đạo mà lãnh đạo như thế ư? Ngày xưa khi quân giặc sang xâm chiếm bờ cỏi thì nhà vua huy động sự quyết tâm chống giặc của toàn dân qua Hội Nghị Diên Hồng, còn ngày nay“ vua quan” không có lòng chống giặc thì làm sao có được. Dân mới biểu tỏ quyết tâm chống giặc qua các cuộc biểu tình ôn hòa thì đã bị đảng CSVN đã thẳng cẳng“ đạp vào mặt”, “ khiêng đi” rồi còn gì mà chống. Họ đã ngang nhiên chà đạp lên tình yêu nước của dân tộc. Không có gì đau lòng hơn nhìn mấy thanh niên mặc áo màu vàng “ NO.U” phía sau lưng cởi xe chạy trong mưa nói lên lòng yêu nước chống quân xâm lược mà phải có hành động trốn chạy như kẻ chống đảng CSVN không bằng.
Ôi, còn nổi nhục nào hơn!!!
© Đại Nghĩa (Sưu tầm)
VRNs (24.10.2011) – Luật của sự thật – Cần có một cẩm nang về pháp luật cho những người không có cơ hội học luật trong xã hội Việt Nam hiện nay thật là cấp bách. Nhu cầu này đã được luật sư Nguyễn Văn Đài và Luật của sự thật bước đầu đáp ứng trong Cẩm nang luật cho bạn và tôi (tập 1). Ở tập này, những người xuất bản tập trung vào 3 vấn đề chính: 1/ Quyền của một công dân biểu tình để bày tỏ long yêu nước; 2/ Cần làm gì khi bị công an bắt? 3/ Những điều nên và không nên làm khi bị hỏi cung.
VRNs xin trân trọng giới thiệu cẩm nang tập 1 này đến với quý bạn đọc.
————–

Cẩm nang luật cho bạn và tôi

TẬP 1
  • Quyền của một Công Dân biểu tình để bày tỏ lòng yêu nước?
  • Cần làm gì khi bị Công An bắt về đồn và thủ thuật với mọi thủ đoạn?
  • Những điều nên và không nên làm khi bị hỏi cung?
1. Bạn có quyền biểu tình để bày tỏ lòng yêu nước hoặc bày tỏ chính kiến của mình về một vấn đề gì đó không?
Quyền biểu tình được qui định tại Điều 69 Hiến pháp năm 1992, là quyền Hiến định và là một trong những công cụ pháp lý để nhân dân thực hiện quyền lực của mình như qui định tại điều 2 Hiến pháp 1992 “…Tất cả quyền lực nhà nước thuộc về nhân dân…”.
Quyền biểu tình cũng là phương tiện để nhân dân bày tỏ ý chí, nguyện vọng và đòi hỏi của mình trước thực trạng kinh tế, chính trị, xã hội, an ninh quốc phòng của đất nước.
Quyền biểu tình còn là vũ khí đấu tranh mạnh nhất và cuối cùng của nhân dân khi quyền và lợi ích hợp pháp của mình bị xâm phạm sau khi tất cả các biện pháp giải quyết bằng thủ tục pháp lý khác không mang lại kết quả hài lòng cho nhân dân.
Do vậy bạn có quyền thực thi quyền biểu tình để bày tỏ lòng yêu nước hoặc bày tỏ chính kiến của mình về mọi vấn đề của đất nước.
2. Hiến pháp và luật pháp Việt Nam có cho phép và bảo vệ bạn khi bạn biểu tình bày tỏ chính kiến của mình một cách ôn hòa và trật tự không?
Điều 12 Hiến pháp qui định rằng mọi hành động xâm phạm đến quyền và lợi ích hợp pháp của công dân đều bị nghiêm trị. Điều 50 qui định rằng các quyền con người về chính trị được tôn trọng. Điều 71 qui định công dân có quyền bất khả xâm phạm về thân thể, được pháp luật bảo hộ về tính mạng, sức khoẻ, danh dự và nhân phẩm.Điều 7 Bộ luật tố tụng hình sự qui định công dân có quyền được pháp luật bảo hộ về tính mạng, sức khoẻ, danh dự, nhân phẩm, tài sản. Mọi hành vi xâm phạm tính mạng, sức khoẻ, danh dự, nhân phẩm, tài sản đều bị xử lý theo pháp luật.
Như vậy theo các qui định trong Hiến pháp và luật, thì các quyền con người về chính trị
Hình minh họa
của bạn như quyền biểu tình được tôn trọng và bảo đảm thực hiện. Khi bạn thực hiện quyền biểu tình thì tính mạng, sức khỏe, danh dự, nhân phẩm và tài sản của bạn được Hiến pháp và pháp luật bảo hộ.Những người nào xâm phạm đến quyền và lợi ích hợp pháp của bạn sẽ bị nghiêm trị.
3. Bạn có vi phạm luật pháp Việt Nam khi cùng bè bạn thực hiện quyền biểu tình để bày tỏ chính kiến của mình một cách hòa bình không?
Quyền biểu tình là một trong những quyền con người về chính trị đã được Hiến pháp trao cho bạn. Đồng thời hiện nay trong hệ thống các văn pháp luật của Việt Nam chưa có bộ luật nào qui định việc hạn chế quyền biểu tình của công dân.
Do đó khi bạn thực hiện quyền biểu tình của mình trong hòa bình thì hoàn toàn không vi phạm pháp luật.
4. Khi bị CA đòi bắt đem về đồn, bạn có quyền hỏi lý do và có quyền từ chối không đi cho tới khi có lý do chính đáng không? Nên đi theo CA về đồn hay là không?
Theo qui định tại Điều 71 Hiến pháp 1992 “Công dân có quyền bất khả xâm phạm về thân thể, được pháp luật bảo hộ về tính mạng, sức khoẻ, danh dự và nhân phẩm.
Không ai bị bắt, nếu không có quyết định của Toà án nhân dân, quyết định hoặc phê chuẩn của Viện kiểm sát nhân dân, trừ trường hợp phạm tội quả tang. Việc bắt và giam giữ người phải đúng pháp luật.
Nghiêm cấm mọi hình thức truy bức, nhục hình, xúc phạm danh dự, nhân phẩm của công dân”.
Và tại Điều 6 Bộ luật TTHS: Không ai bị bắt, nếu không có quyết định của Toà án, quyết định hoặc phê chuẩn của Viện kiểm sát, trừ trường hợp phạm tội quả tang.”
Như vậy theo qui định tại Hiến pháp và Bộ luật TTHS, thì công dân có quyền bất khả xâm phạm về thân thể, không ai bị bắt nếu không có quyết định của tòa án, quyết định hoặc phê chuẩn của viện kiểm sát. Do đó khi bạn tham gia biểu tình mà bị cảnh sát hay an ninh đòi bắt giữ thì bạn có quyền yêu cầu họ nói rõ lý do bắt bạn, yêu cầu họ cho biết họ cho biết bạn vi phạm luật nào và điều bao nhiêu?
Trong trường hợp họ sử dụng vũ lực để cưỡng bức bạn về đồn cảnh sát, bạn nên tạm thời chấp hành để trách việc họ vu khống cho bạn chống người thì hành công vụ. Nhưng khi họ làm việc thì bạn cương quyết yêu cầu họ nói rõ lý do bắt bạn.
5. CA có quyền tạm giam bạn bao lâu trong tiến trình điều tra? Bạn có quyền yêu cầu để được gặp luật sư của bạn không?
a) Theo qui định của Bộ luât TTHS tại Điều 87 về thời hạn tạm giữ:
Thời hạn tạm giữ không được quá ba ngày, kể từ khi Cơ quan điều tra nhận người bị bắt.
Trong trường hợp cần thiết, người ra quyết định tạm giữ có thể gia hạn tạm giữ, nhưng không quá ba ngày. Trong trường hợp đặc biệt, người ra quyết định tạm giữ có thể gia hạn tạm giữ lần thứ hai nhưng không quá ba ngày. Mọi trường hợp gia hạn tạm giữ đều phải được Viện kiểm sát cùng cấp phê chuẩn; trong thời hạn 12 giờ, kể từ khi nhận được đề nghị gia hạn và tài liệu liên quan đến việc gia hạn tạm giữ, Viện kiểm sát phải ra quyết định phê chuẩn hoặc quyết định không phê chuẩn.
Trong khi tạm giữ, nếu không đủ căn cứ khởi tố bị can thì phải trả tự do ngay cho người bị tạm giữ.
Như vậy thời hạn tạm giữ tối đa là 9 ngày.
Theo qui định của Bộ luật TTHS tại Điều 120 về thời hạn tạm giam để điều tra:
Thời hạn tạm giam bị can để điều tra không quá hai tháng đối với tội phạm ít nghiêm trọng, không quá ba tháng đối với tội phạm nghiêm trọng, không quá bốn tháng đối với tội phạm rất nghiêm trọng và tội phạm đặc biệt nghiêm trọng.
Trong trường hợp vụ án có nhiều tình tiết phức tạp, xét cần phải có thời gian dài hơn cho việc điều tra và không có căn cứ để thay đổi hoặc huỷ bỏ biện pháp tạm giam thì chậm nhất là mười ngày trước khi hết hạn tạm giam, Cơ quan điều tra phải có văn bản đề nghị Viện kiểm sát gia hạn tạm giam.
Việc gia hạn tạm giam được quy định như sau:
Đối với tội phạm ít nghiêm trọng có thể được gia hạn tạm giam một lần không quá một tháng;
Đối với tội phạm nghiêm trọng có thể được gia hạn tạm giam hai lần, lần thứ nhất không quá hai tháng và lần thứ hai không quá một tháng;
Đối với tội phạm rất nghiêm trọng có thể được gia hạn tạm giam hai lần, lần thứ nhất không quá ba tháng, lần thứ hai không quá hai tháng;
Đối với tội phạm đặc biệt nghiêm trọng có thể được gia hạn tạm giam ba lần, mỗi lần không quá bốn tháng.
Như vậy thời hạn tạm giam tối đa là 16 tháng.
c) Theo qui định của Bộ luật TTHS tại Điều 11 về việc bảo đảm quyền bào chữa của người bị tạm giữ, bị can, bị cáo:
Người bị tạm giữ, bị can, bị cáo có quyền tự bào chữa hoặc nhờ người khác bào chữa.
Cơ quan điều tra, Viện kiểm sát, Toà án có nhiệm vụ bảo đảm cho người bị tạm giữ, bị can, bị cáo thực hiện quyền bào chữa của họ theo quy định của Bộ luật này.
Như vậy bạn có quyền yêu cầu gặp luật sư của bạn ngay từ khi bạn bị tạm giữ. Bạn có quyền không trả lời bất cứ câu hỏi nào của cơ quan cảnh sát và bạn cũng có quyền từ chối làm việc với Cơ quan cảnh sát cho đến khi bạn gặp được luật sư của bạn. Bạn có quyền yêu cầu luật sư của bạn có mặt trong mọi cuộc làm việc với Cơ quan cảnh sát, trong mỗi bản lời khai đều phải có chữ ký của luật sư. Lý do của bạn là bạn không có đủ kiến thức pháp luật khi làm việc cũng như khi trả lời câu hỏi của Cơ quan cảnh sát và pháp luật cho bạn có quyền có luật sư từ khi bạn bị tạm giữ. Bạn có quyền không chấp nhận bất cứ lý do nào mà Cơ quan cảnh sát đưa ra để từ chối quyền có luật sư của bạn. Quyền tối cao của bạn là giữ im lặng cho tới khi bị đưa ra Tòa.
6. Nếu bị CA đánh thì bạn nên làm gì? Nếu bị CA la lối, sỉ nhục thì bạn nên làm sao?Theo qui định của Bộ luật TTHS tại Điều 7 về việc bảo hộ tính mạng, sức khoẻ, danh dự, nhân phẩm, tài sản của công dân:
“Công dân có quyền được pháp luật bảo hộ về tính mạng, sức khoẻ, danh dự, nhân phẩm, tài sản.
Mọi hành vi xâm phạm tính mạng, sức khoẻ, danh dự, nhân phẩm, tài sản đều bị xử lý theo pháp luật.”
Như vậy khi công an đánh bạn, xúc phạm đến danh dự, nhân phẩm của bạn thì họ đã vi phạm nghiệm trọng pháp luật, và những hành vi đó của họ sẽ bị xử lý theo pháp luật. Bạn cần học thuộc điều này để khi những người công an thực hiện hành vi vi phạm pháp luật với bạn, thì bạn nhắc nhở họ. Bạn yêu cầu gặp cấp trên của họ để khiếu nại. Sau khi được tự do, bạn có quyền làm đơn tố cáo hành vi vi phạm pháp luật của những công an đó với Viện kiểm sát hoặc kiện họ ra tòa.
7. Bạn có quyền yêu cầu liên lạc với gia đình của bạn khi bị CA giam giữ hay không?
Theo qui định của Bộ luật TTHS tại Điều 85: thông báo về việc bắt:
“Người ra lệnh bắt, Cơ quan điều tra nhận người bị bắt phải thông báo ngay cho gia đình người đã bị bắt, chính quyền xã, phường, thị trấn hoặc cơ quan, tổ chức nơi người đó cư trú hoặc làm việc biết. Nếu thông báo cản trở việc điều tra thì sau khi cản trở đó không còn nữa,
Hình minh họa - nguồn Google
người ra lệnh bắt, Cơ quan điều tra nhận người bị bắt phải thông báo ngay.”
Như vậy bạn có quyền yêu Cơ quan đang giam giữ bạn phải thông báo cho gia đình bạn biết về việc bạn bị bắt.
8. Bạn có nên ký giấy nhận tội hay không? Nếu bị ép phải ký giấy nhận tội thì bạn nên ứng xử ra sao?
Theo qui định của Bộ luật TTHS tại Điều 9:
“Không ai bị coi là có tội và phải chịu hình phạt khi chưa có bản án kết tội của Toà án đã có hiệu lực pháp luật.”
Như vậy chỉ Tòa án mới có quyền phán quyết bạn là người có tội hay không. Bất kỳ người nào ép buộc bạn ký giấy nhận tội là họ đã vi phạm pháp luật. Bạn nhớ thuộc điều này để nhắc nhở những người ép buộc bạn.Bạn cương quyết từ chối việc ký giấy nhận tội.
9. Bạn có thể làm gì nếu CA áp lực nơi hãng xưởng hoặc công ty nơi bạn làm việc để đuổi bạn?
Nếu bạn có bằng chứng về việc công an gây áp với nơi bạn làm việc để họ đuổi việc bạn thì bạn có quyền tố cáo hành vi vi phạm pháp luật đó với thủ trưởng hoặc cơ quan cấp trên của người công an đó; tố cáo tới cơ quan báo chí. Đồng thời bạn có quyền kiện chủ công ty đã đuổi việc bạn một cách trái pháp luật ra Tòa Lao động.
10. Nếu như CA đe dọa gia đình bạn thì bạn có thể khiếu nại nơi đâu?
Điều 74 Hiến pháp năm 1992 qui định:
“Công dân có quyền khiếu nại, quyền tố cáo với cơ quan Nhà nước có thẩm quyền về những việc làm trái pháp luật của cơ quan Nhà nước, tổ chức kinh tế, tổ chức xã hội, đơn vị vũ trang nhân dân hoặc bất cứ cá nhân nào.
Việc khiếu nại, tố cáo phải được cơ quan Nhà nước xem xét và giải quyết trong thời hạn pháp luật quy định.
Mọi hành vi xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền và lợi ích hợp pháp của tập thể và của công dân phải được kịp thời xử lý nghiêm minh. Người bị thiệt hại có quyền được bồi thường về vật chất và phục hồi danh dự.
Nghiêm cấm việc trả thù người khiếu nại, tố cáo hoặc lợi dụng quyền khiếu nại, tố cáo để vu khống, vu cáo làm hại người khác.”
Như vậy khi công an khi công an đe dọa gia đình bạn thì bạn có quyền tố hành vi vi phạm pháp luật đó với thủ trưởng của người công an, hoặc cơ quan cấp trên của họ. Bạn cũng có thể gửi thông tin tới các cơ quan báo chí nhờ họ giúp đỡ. Những người công an có hành vi xâm phạm đến quyền và lợi ích hợp pháp của gia đình bạn sẽ bị xử lý. Những thiệt hại mà họ gây ra cho gia đình bạn sẽ được bồi thường về vật chất và phục hồi danh dự.
11. Một số điều nên và không nên làm hoặc nói trong khi bị CA hỏi cung?
Theo qui định tại Điều 63 Bộ luật TTHS về những vấn đề phải chứng minh trong vụ án hình sự:
“Khi điều tra, truy tố và xét xử vụ án hình sự, Cơ quan điều tra, Viện kiểm sát và Toà án
Hình minh họa - nguồn: Google
phải chứng minh:
Có hành vi phạm tội xảy ra hay không, thời gian, địa điểm và những tình tiết khác của hành vi phạm tội;
Ai là người thực hiện hành vi phạm tội; có lỗi hay không có lỗi, do cố ý hay vô ý; có năng lực trách nhiệm hình sự hay không; mục đích, động cơ phạm tội;”
Như vậy, nghĩa vụ chứng minh hành vi vi phạm pháp luật thuộc về Cơ quan điều tra, Viện kiểm sát, Tòa án. Bạn không có nghĩa vụ phải trả lời các câu hỏi của Cơ quan điều tra. Bạn có quyền giữ im lặng cho đến khi bạn bị đưa ra Tòa án để xét xử.Bạn có quyền yêu cầu luật sư của bạn có mặt trong buổi hỏi cung của Cơ quan điều tra, bạn có quyền tham khảo ý kiến luật sư của bạn về câu trả lời của bạn cho Cơ quan điều tra.
12. Thông báo của UBND thành phố Hà nội ngày 18-8-2011 có hạn chế được quyền biểu tình của công dân không?
Theo qui định tại khoản 2, Điều 1 Luật ban hành văn bản qui phạm pháp luật của HĐND và UBND như sau: “Văn bản quy phạm pháp luật của Hội đồng nhân dân được ban hành dưới hình thức nghị quyết. Văn bản quy phạm pháp luật của Uỷ ban nhân dân được ban hành dưới hình thức quyết định, chỉ thị.”
Như vậy, việc UBND thành phố Hà Nội ra Thông báo ngày 18-8-2011 là không đúng với qui định trên. Do đó Thông báo ngày 18-8-2011 của UBND thành phố Hà Nội không phải là văn bản qui phạm pháp luật, nó không có giá trị pháp lý để người dân cư trú trên địa bàn thành phố Hà Nội phải chấp hành.
13. Nghị định 38/2005/NĐ-CP quy định về một số biện pháp bảo đảm trật tự công cộng có hạn chế được quyền biểu tình của công dân không?
Về mặt pháp lý: Khái niệm “tập trung đông người nơi công cộng” và khái niệm “quyền biểu tình” rất khác nhau.
“Tập trung đông người nơi công cộng” là nhiều người dân tập trung tại công viên để tập thể dục tập thể hoặc vui chơi tập thể; nhiều người tập trung để mua vé xem phim ở rạp hát, mua hàng hóa ở siêu thị, cửa hàng; nhiều người tập trung để chờ xe buýt; nhiều người tập trung nơi đám cưới, đám tang ở những nhà tang lễ, nghĩa trang, trên đường phố; nhiều người tập trung xếp hàng chờ thăm viện bảo tàng, nhà văn hóa; nhiều người tập trung xếp hàng chờ đến lượt làm các thủ tục hành chính, khiếu nại, tố cáo tại các cơ quan công quyền;…
Trong khi đó “quyền biểu tình” được qui định tại Điều 69 Hiến pháp năm 1992, là quyền Hiến định, là quyền con người về chính trị và là một trong những công cụ pháp lý để nhân dân thực hiện quyền lực của mình.
Do vậy Nghị định 38/2005/NĐ-CP ngày 18 tháng 3 năm 2005 không có giá trị pháp lý để hạn chế quyền biểu tình của công dân.
Nếu chính quyền áp đặt Nghị định 38/2005/NĐ-CP để hạn chế công dân thực hiện quyền biểu tình thì đó là hành vi vi Hiến, xâm phạm nghiêm trọng đến quyền con người về chính trị.
Người dân có quyền khởi kiện những hành vi vi phạm Hiến pháp của những cán bộ, công chức đó ra Tòa án để xét xử theo pháp luật
Luật sư NGUYỄN VĂN ĐÀI – LUẬT CỦA SỰ THẬT
Việt Nam Chính Thức Lệ Thuộc Nước Tầu Lần Thứ 7

ĐỪNG IM TIẾNG MÀ PHẢI LÊN TIẾNG !
XIN ĐỪNG VÔ CẢM TRƯỚC VẬN NƯỚC NGỬA NGHIÊNG !

Việt Nam đã và đang Chính Thức Lệ Thuộc Nước Tầu Lần Thứ 7 theo lời báo động của Linh mục Tù nhân Lưong Tâm Nguyễn Văn Lý trong Lời Cảm Ơn và Mời Gọi Lần Thứ 45.

Thực tế, sự kiện này đã được chuẩn bị kỹ lưỡng từ khi đảng Cộng sản Việt Nam thành lập vào ngày 03/02/1930 khi còn mang danh xưng là đảng Cộng sản Đông Dương. Nhưng Hồ chí Minh cũng như Bộ chính trị đảng Cộng sản Việt Nam đã khéo léo che đậy để lường gạt người dân và những thành phần đảng viên Cộng sản khác (không chấp nhận nội thuộc nước Tầu) bằng chiêu bài giải phóng dân tộc.

Tuy nhiên dù cho khéo léo che đậy cách mấy, âm mưu đồng hóa, sáp nhập Việt Nam vào nước Tàu đã bị nhiều tổ chức, cá nhân người Việt Nam tố cáo trước dư luận. Trong số này, Hội Nghiên Cứu Sử Học Việt Nam tại Âu Châu đã phổ biến Lời kêu gọi Vận Nước Ý Dân Nam Quốc Sơn Hà (ngày 01/09/2010) tẩy chay quốc khánh Trung cộng ngày 01/10/2011 dưới tiêu đề mừng lễ lớn kỷ niệm một ngàn năm Thăng Long.

Hình ảnh bên dưới trong một lễ hội ẩm thực ở Vũng Tàu
có treo cờ Trung Cộng với một ngôi sao lớn và năm ngôi 
sao nhỏ bao quanh.
cờ trung cộng











  




Cờ Tầu cộng ở lễ hội ẩm thực thế giới 2010 Vũng Tàu 
có thêm 1 ngôi sao. Ngôi sao lớn ở góc trái tượng trưng 
cho Hán tộc, 5 ngôi sao bao quanh là Hồi tộc, Mãn tộc, 
Tạng Tộc, Mông tộc và cuối cùng là...Việt cộng.

Nước Việt Nam đã thực sự lệ thuộc nước Tầu (cộng sản) lần thứ 7 qua buổi ký kết Thỏa Hiệp Việt Trung Liên Quan Đến Biển Đông Ngày 11/10/2011 tại Bắc Kinh với sự hiện diện của ông Nguyễn phú Trọng, Tổng bí thư đảng Cộng sản Việt Nam; Ông Hồ cẩm Đào, chủ tịch nước Trung cộng cùng đoàn tùy tùng của hai bên.
Trong Tuyên Cáo Phản Đối Thỏa Hiệp Việt Trung Liên Quan Đến Biển Đông Ngày 11/10/2011 tại Bắc Kinh của Hội Nghiên Cứu Sử Học Việt Nam tại Âu Châu phổ biến ngày 13/10/2011, chúng tôi khẳng định chính Đảng Cộng sản Việt Nam là thủ phạm tiếp tay với đảng Cộng sản Tàu để xâm lược Việt Nam bằng cách tiêu diệt dân tộc chúng ta qua các cuộc chiến tranh Đông dương lần thứ I (1946-1954); chiến tranh Đông dương lần thứ II (1954-1975); Cải cách ruộng đất 1956 ở miền Bắc; Tạo nên thảm nạn vượt biên vượt biển cuối thập niên 70 đầu thập niên 80; cải tạo tư sản ở miền Nam, chiến dịch tịch thu văn hóa phẩm của Miền Nam Việt Nam; thanh trừng, bắt tù, thủ tiêu hàng trăm ngàn quân cán chính Việt Nam Cộng Hòa Nam sau ngày 30/04/1975; đảng Cộng sản Việt Nam còn tiến hành thảm sát 3157 đồng bào làng Ba Chúc tỉnh An Giang đêm 18/04/1978 để có cớ tiến hành chiến tranh xâm chiếm Cao Miên v.v...
Đồng thời, để tiến trình đồng hóa này được nhanh chóng hoàn thành, đầu thập niên 90, Nguyễn văn Linh, Đỗ Mười (lãnh đạo quá cố của đảng CSVN) đã gặp các lãnh đạo Cộng sản Tầu ở Trung Nam Hải để chính thức xin được sáp nhập Việt Nam vào nước Trung cộng. Thời hạn sáp nhập được ấn định là 30 năm theo tiết lộ của Wikileaks (năm 2020) (*).
Do đó, đảng Cộng sản Việt Nam đã tạo mọi điều kiện dễ dàng cho dân Tầu vào Việt Nam không cần hộ chiếu, họ còn mở cửa cho quân Trung cộng vào khai thác Bauxit ở Tây Nguyên và  gọi là  "chủ trương lớn của đảng" theo lời của ông Nguyễn tấn Dũng đương kim thủ tướng. Do đó, quân Tàu đã được bố trí bí mật khắp trên lãnh thổ Việt Nam dưới hình thức công nhân của các công trình đầu tư do Tư bản đỏ Tầu trực tiếp quản lý (quân số của đạo quân Tầu trá hình này đã lên đến 1 triệu 300 ngàn người, quân số này dùng để khống chế, giải giới Quân đội, Công an Cộng sản Việt Nam khi tình thế chính mùi), CSVN còn cho Tư bản Tầu Đài Loan, Hương Cảng thuê rừng đầu nguồn ở 10 tỉnh chiến lược của Việt Nam;  Họ còn sang nhượng từng phần lãnh thổ, lãnh hải Việt Nam từ Hoàng sa, Trường Sa, Vịnh Bắc Bộ, Ải Nam Quan, Thác Bản Giốc, Bãi Tục Lãm, Núi Đất, Đảo Bạch Long Vỹ V.v...Cộng sản Việt Nam đã ươn hèn không phản ứng trước hành vi cướp bóc, bắn giết, đánh đập, đòi tiền chuộc mạng ngư phủ Việt Nam của hải tặc Trung cộng và còn bắt bớ, đánh đập, đàn áp các cuộc biểu tình chống Trung cộng của người dân trong nước. Cuối tháng 9 đầu tháng 10 năm 2011, tỉnh Lào Cai đã cố tình điều chỉnh ngày thành lập tỉnh từ 10/10/1991 thành 01/10/2011 để kỷ niệm ngày Quốc khánh Trung cộng. Nhưng dư luận đã phản ứng một cách gay gắt nên dự án treo lồng đèn đỏ mừng lễ Tầu đã bị hủy bỏ.
Mặc dù các cuộc biểu tình chống Trung cộng trong nước bị đàn áp, bắt bớ, nhưng ở hải ngoại, liên tục từ 5 tháng qua, người dân đã không ngớt biểu dương ý chí chống quân xâm lược Trung cộng cũng như lên án đảng Cộng sản Việt Nam bán nước cho Tầu.
Chúng ta không thể nào quên được những người từng bị bắt, kết án tù lâu năm đều có hành động quả cảm chống quân xâm lăng Trung cộng như Tiến sĩ Luật sư Cù Huy Hà Vũ, nhà báo Điếu cày Nguyễn Văn Hải, cô Phạm Thanh Nghiêm, ông Vi Đức Hồi, Linh mục tù nhân lương tâm Nguyễn Văn Lý v.v...
ký kết bán nước 11/10/2011










Hình trên: buổi lễ ký kết chính thức sáp nhập Việt Nam 
(dưới tiêu đề Thỏa Hiệp Việt Trung Liên Quan Đến Biển Đông) 
vào nước Cộng hòa nhân dân Trung hoa ngày 11/10/2011
tại Bắc Kinh. Nguồn: Internet

Mới đây trong chương trình truyền hình lúc 19 giờ ngày 14/10/2011, đài VTV đã phổ biến bản tin  với hình ảnh tương tự như lá cờ trong lễ hội ẩm thực ở Vũng Tàu năm 2010. Hình ảnh này được phổ biến sau tuyên bố của ông Nguyễn Phú Trọng : "Khẳng định tình hữu nghị đời đời Việt - Trung là tài sản quý báu chung của hai Đảng, hai nước và nhân dân hai nước, cần được không ngừng củng cố, phát triển, truyền mãi cho các thế hệ mai sau"
Tình hữu nghị đời đời Việt Trung, theo ông Nguyễn phú Trọng chính là sự sáp nhập Việt Nam trở thành nội thuộc nước Tầu kể từ ngày 11/10/2011.













Hình cờ Trung cộng có 1 ngôi sao lớn 
và năm ngôi sao nhỏ (phát ngày 14/10/2011)
cờ trung cộng









Hình trên: lá cờ Trung cộng trước ngày 14/10/2011






 Hình kế tiếp, từ trái phát hành trước ngày 14/10/2011, 
cờ Trung cộng chỉ có 1 ngôi sao lớn và 4 ngôi sao nhỏ; 
qua phải hình cờ Trung cộng có thêm 1 ngôi sao nhỏ,
vị chi là 5 ngôi sao bao quanh ngôi sao lớn.

Sự xuất hiện này không phải là ngẫu nhiên, tùy hứng. Mà đây chính là sự xác nhận một cách chính thức vào lúc 19 giờ ngày 14/10/2011, nước Việt Nam đã là một thành viên của nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa.
Tại các tiệm sách lớn giữa Hà Nội đã bày bán sách luật Việt Nam bằng hai thứ tiếng Việt Hoa.

sách việt trung









Sách luật Việt Nam bằng hai thứ tiếng 
Việt Hoa do nhà xuất bản Thế Giới phổ biến 

Hội Nghiên Cứu Sử Học Việt Nam tại Âu Châu khẩn thiết tất cả người Việt Nam yêu nước thương dân ở trong và ngoài nước hãy nhanh chóng có thái độ cần thiết bằng nhiều hình thức phản đối sự nội thuộc này, càng sớm càng tốt, càng nhiều càng hay để khẳng định dân tộc Việt Nam không bao giờ chấp nhận làm nô lệ, nội thuộc cho Tầu.
Hãy đồng loạt xuống đường biểu tình phản đối; hãy bày tỏ lòng yêu nước trên các trang nhật ký điện tử; hãy dán truyền đơn, biểu ngữ phản đối nội thuộc Tầu ở khắp nơi trong nước; hãy quyết liệt đấu tranh bằng nhiều hình thức khác nhau trước khi quá muộn.
Quý vị tướng lãnh, sĩ quan, binh sĩ quân đội cũng như công an chế độ Cộng sản Việt Nam hãy mau mau thức tỉnh, cầm súng chiến đấu bảo vệ đất nước, dân tộc, từ chối bảo vệ cho tập đoàn tay sai cho Tầu, đứng đầu là Nguyễn phú Trọng...Hãy hành xử đúng lương tâm của một người Việt Nam để cứu nước cứu dân.
Chúng tôi khẩn thiết kêu gọi các tổ chức chính trị, đoàn thể, cộng đồng, tôn giáo người Việt ở trong và ngoài nước, nhanh chóng ngồi lại, liên kết với nhau, gạt qua những dị biệt để cùng nhau cứu nước cứu dân. Tình thế hết sức nguy hiểm đang chờ đợi dân tộc chúng ta ở phía trước, nếu không hành động nhanh chóng và kịp thời.
Hãy báo động âm mưu hán hóa, nguy cơ chiến tranh qua hành động ký kết giữa Việt cộng và Tầu cộng ngày 11/10/2011 ở Bắc Kinh cho cộng đồng quốc tế được biết để họ đề phòng và có phản ứng thích nghi.
Đừng chờ đợi hãy hành động trước khi quá muộn.

ĐỪNG IM TIẾNG MÀ PHẢI LÊN TIẾNG !
XIN ĐỪNG VÔ CẢM TRƯỚC VẬN NƯỚC NGỬA NGHIÊNG !

Âu châu ngày 17/10/2011